Editor: L’espoir
*
Nghĩ như vậy, cô lại quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Tình cờ nhìn thấy bọn nhỏ đang chen chúc với nhau nhau chia đồ ăn, có một đứa nhỏ đang cầm một phần bento và một chai nước, đi về phía một cái lều màu đỏ thẫm.
Cô không nhìn thấy rõ người trong lều là ai, đứng tại vị trí của cô chỉ có thể nhìn thấy một cánh tay vươn ra từ trong lều trại, là một cánh tay của một người đàn ông tráng kiện.
Cậu bé chạy đến giao bento và nước cho người đàn ông, sau đó ngồi xổm xuống và nói chuyện với những người trong lều.
Hạ Hạ quay đầu lại, trong lòng có chút khó chịu.
Những đứa trẻ này đã đủ đáng thương, nhưng vẫn có người đàn ông trưởng thành muốn ăn từ trong tay của chúng.
Chỉ là những chuyện này, cô cũng không quản được.
Giúp được một lần, cũng không giúp được những lần sau đó.
Huống chi cô từng đáp ứng với bố mẹ, một mình đến Pattaya phải chú ý an toàn.
Lỡ như đối phương là người không nói lý lẽ, còn là một người chỉ biết đánh phụ nữ và trẻ em, người chịu thiệt chính là cô.
Cũng may người nọ chỉ cần một phần, trong lòng cô biết rõ còn dư lại bao nhiêu phần, những đứa trẻ đó sẽ có thể ăn no.
*
Buổi chiều bán từ thiện chính là bánh cupcake do chính tay cô làm.
Tuy rằng không đẹp như trong tiệm bánh ngọt, nhưng nguyên liệu được sử dụng là loại tốt nhất, trẻ con đi ngang qua đều bị thu hút bởi mùi thơm sữa của bánh và cốc hoạt hình, hai đĩa mà Hạ Hạ nướng xong đã được bán hết chưa đến hai tiếng đồng hồ.
Thấy còn có đứa nhỏ đang chờ trước quầy hàng, cuối cùng cô lại trở lại phòng thủ công trong trung tâm thương mại, nướng thêm hai đĩa nữa.
Cách đó không xa, cô gái Thái Lan mũm mĩm lắc đầu, cupcake được yêu thích đến vậy, là bởi vì Hạ Hạ dùng nguyên liệu tốt nhất, lại bán ra với giá thấp nhất, quả thực chẳng khác nào tặng không công.
Nhưng làm ăn là làm ăn, từ thiện là từ thiện, mặc kệ tiền nhiều hay tiền ít, cuối cùng cũng sẽ không rơi vào túi của mình.
Thời gian bận rộn luôn trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác đã đến sáu giờ chiều, sắc trời dần dần tối đen.
Hạ Hạ sắp xếp thu nhập và hóa đơn bán hàng hôm nay xong, giao nó cho giáo viên.
Sau ba ngày bán hàng từ thiện liên tục, sẽ có một ngày nghỉ ngơi, sau đó là thi đấu thể ȶᏂασ và thi kiến thức sẽ được đưa vào kỳ thi tuyển sinh đại học.
Giáo viên hỏi cô ngày mai có kế hoạch gì, Hạ Hạ ngượng ngùng cười: “Em muốn ở trong phòng ôn lại nội dung cuộc thi kiến thức ạ.”
Sau khi đến đây ba ngày, tuy rằng không tham dự các lớp học và kỳ thi với các học sinh cấp hai khác, nhưng xét riêng về phần bán hàng từ thiện này, Hạ Hạ đã phát hiện những học sinh có thành tích xuất sắc này, không chỉ xuất sắc trong học tập, hơn nữa còn đa tài đa nghệ hàng thật giá thật.
Có kỹ thuật điêu khắc tuyệt vời, có người thông thạo nhiều ngôn ngữ có thể giao lưu tự nhiên với các khách du lịch từ các quốc gia khác nhau, còn có người tự ý đi thẳng lên giữa quảng trường biểu diễn cello… So sánh lại, cô có vẻ quá bình thường.
Thiếu nữ hâm mộ lại có chút tự ti, nhưng rất nhanh đã phấn chấn lên.
Sự lo lắng và tự ti không thể giúp cô tiến bộ, cũng không thể giúp cô vào Đại học Chulalongkorn, tất cả những gì cô có thể làm là cố gắng.
Ví dụ, dành nhiều thời gian để học tập hơn những người khác.
Trải qua nhiều hoạt động trại hè, đối với học sinh không đủ tài năng nhưng rất cố gắng các thầy cô cũng gặp nhiều, gia thế của từng đứa trẻ ở đây đều hơn nhau, cố gắng cũng là một cuộc thi nỗ lực, Hạ Hạ ngoại trừ có dáng vẻ tương đối sáng mắt, còn lại—— ngoại ngữ, kỹ năng giao tiếp, tài nghệ vân vân, thực sự không xuất chúng.
Cũng may con bé biết nỗ lực, giáo viên vỗ vỗ cánh tay cô, nói một câu cố lên.
Hạ Hạ lễ phép nói cảm ơn, trở lại quầy hàng cầm lấy túi nhỏ đã thu dọn xong.
Các quầy hàng xung quanh đã trống rỗng, trước khi rời đi cô còn cẩn thận đóng cửa hàng rào quầy hàng lại.
‘Lạch cạch’ một tiếng, cửa hàng rào bên hông cô vừa lúc bị kẹt lại, Hạ Hạ vừa tìm khăn giấy ướt lau tay từ trong túi nhỏ, vừa xoay người lại.
Xoay người lại, đột nhiên nhìn thấy một gương mặt ngăm đen, cô giật mình liên tục lui về phía sau vài bước, may mà có hàng rào phía sau chống dỡ cô, mới đỡ lấy cơ thể của cô.
Ngay sau đó cô phản ứng lại, là cậu bé lớn vào giữa trưa.
Sau khi chúng nhận được bento ăn trưa và nước, hắn đã yêu cầu nhóm trẻ em lớn tiếng nói lời cảm ơn với cô.
Cũng là hắn, đưa một phần bento và nước cho người đàn ông trong lều.
Thấy Hạ Hạ giống như bị dọa, cậu bé cũng lùi về phía sau hai bước, nói bằng tiếng Thái: “Xin lỗi.”
“À, không, không sao đâu.” Hạ Hạ nhìn hắn: “Em… Em đến tìm chị sao?”
Cậu bé lớn gật gật đầu, suy nghĩ một lát, lại không nói gì.
Đứa trẻ mười hai mười ba tuổi, cũng có lòng tự trọng muốn giữ gìn.
Dù gì Hạ Hạ cũng lớn hơn hắn mấy tuổi, thấy hắn có chút kỳ quái, chủ động hỏi: “Có phải các em chưa ăn cơm tối không?”
Cậu trai đầu tiên là kinh ngạc trong chớp mắt, sau đó lập tức gật gật đầu, hắn nhìn gian hàng đã trống rỗng, lại rũ mắt.
Cuối cùng lại ngẩng đầu cười với Hạ Hạ, xoay người rời đi.
Lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, đèn đường bên ngoài bãi biển đang lục tục sáng lên, chỉ là hoan lạc trên bãi biển vẫn chưa kết thúc, mùi thịt nướng và mùi bia rất nhanh đã tỏa ra.
Khi cô nhìn thấy cậu bé đi ngang qua đó, hắn không kìm được dừng lại, nam nữ đang nướng thịt nhìn thấy hắn, không khách khí đẩy hắn vài cái, suýt nữa đã bị đẩy ngã xuống đất.
Hạ Hạ là một cô gái tốt bụng, buổi trưa cô ép buộc mình làm như không thấy, đây là lần thứ hai thấy rồi, cô không có cách nào làm bộ như không nhìn thấy nữa.
Ngay cả khi cô cũng không dám ra mặt thay cậu bé với những người đẩy đã hắn, nhưng mà…
Giải quyết bữa ăn tối vẫn dễ dàng hơn.
Cô không biết tên của cậu bé, những người xung quanh rất nhiều và cũng rất ồn ào, cô đã phải chạy đuổi theo cậu bé, cuối cùng kéo được hắn lại trước một lều.
Cậu bé quay đầu lại, thấy Hạ Hạ chạy đến thở hồng hộc, còn vừa lấy ví tiền của mình ra từ trong túi: “Tiền của chị không nhiều lắm, em cầm đi mua bữa tối cho mấy đứa nhỏ đi.”
Hạ Hạ nhét tất cả tiền mặt trong ví vào tay cậu bé, tiền này cô cũng không có chỗ để dùng trong trại hè.
Cậu bé nhìn thẳng vào cô, Hạ Hạ cho rằng hắn bị những tờ tiền mặt này dọa sợ, ngay cả câu cảm ơn cũng quên nói, đang muốn nói không cần cảm ơn, lại nhìn thấy biểu cảm của cậu bé có chút quái dị.
Đó là một…
Nụ cười có chút dữ tợn.
Trong lòng Hạ Hạ run lên, tiếp theo bên cạnh truyền đến tiếng khóa kéo, cô nghiêng đầu nhìn—— đó là lều trại màu đỏ thẫm!
Bên trong có hai cánh tay tráng kiện kéo rèm lều mở toang ra, Hạ Hạ nhìn thấy một người có hình xăm màu xanh đen đầy đầu, ánh mắt đó cũng nhìn thẳng vào người cô, phản ứng đầu tiên của cô gái chính là chạy!
Chỉ là cô vừa xoay người mới chạy được một bước, bỗng nhiên cổ chân đau nhức, ngay sau đó bị một lực lớn bỗng nhiên kéo cô về phía sau, Hạ Hạ sợ hãi đến mức kêu cứu thật lớn, nhưng trên bãi cát ồn ào, giọng nói của cô rất nhanh đã bị lấn át, cô dùng hết sức lực toàn thân mình giãy dụa, nhưng đối với người đàn ông có cánh tay còn to hơn đùi cô mà nói, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cả người cô đã bị kéo vào lều trại màu đỏ thẫm, giây tiếp theo chiếc khăn tay vừa thối vừa ướt bịt mũi và miệng của cô, sức lực giãy dụa của cô gái lập tức trở nên yếu đi.
Trước khi hoàn toàn ngất xỉu, cô thấy cậu bé đứng bên ngoài thờ ơ nhìn cô bị kéo vào lều, ngồi xổm xuống và đưa tay ra cho cô.
Chỉ là lúc này Chu Hạ Hạ đã không nhấc tay lên nổi nữa.
Cô nhìn bàn tay của cậu bé một cách khao khát và tuyệt vọng, sau đó mới phát hiện, đó không phải là vươn ra về phía cô.
Người đàn ông bịt mũi và miệng cô thật chặt rõ ràng là đang nói tiếng Thái, nhưng cô đã không nghe rõ.
Chỉ trong lúc khó khăn mở mắt, thấy thứ mà hắn đã cho cậu bé.
Không phải tiền.
Là một gói… Bột trắng rất nhỏ.