Editor: L’espoir
*
Mười một giờ đêm, cô gái đang ngủ say nhíu mày, cả người cuộn vào nhau.
Trong giấc mơ, cô ăn rất nhiều món, bụng căng thành một quả bóng da khổng lồ, nhưng cô không thể dừng lại, bởi vì đồ ăn trước mặt có đặt một ngón tay cái đẫm máu và một con dao quân đội Thụy Sĩ dính máu.
Cô run rẩy không ngừng nhét đồ ăn vào miệng, có một người đàn ông ngồi đối diện, giọng điệu hắn ngả ngớn, tiếng cười khiến người ta sợ hãi.
“Ăn chậm quá đi, cháu gái nhỏ.”
Hắn lười nhác lên tiếng, sợ tới mức cả người Chu Hạ Hạ run lên, không nhịn được nhả ra thứ trong miệng.
Giây tiếp theo đau nhức một trận, cổ tay phải của cô bị ai đó bắt lại, mạnh mẽ đè lên bàn, người đàn ông cầm lấy con dao dính máu kia hung hăng băm xuống——
“Á!!! Bố ơi cứu con! Mẹ ơi cứu con!”
Tiếng hét sợ hãi kéo dài liên tiếp làm kinh động bên ngoài, cửa phòng mở ra, Sama và Chu Diệu Huy vội vàng tiến vào, bật đèn lên nhìn thấy con gái đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt rụt trên giường, Sama vội vàng đi tới vỗ nhẹ vai Chu Hạ Hạ: “Hạ Hạ, Hạ Hạ? Tỉnh dậy con, có phải gặp ác mộng không?”
Trên đầu Chu Diệu Huy còn quấn băng gạc màu trắng, ông rút khăn giấy ra lau trên trán cô gái, khăn giấy bị mồ hôi lạnh thấm ướt trong nháy mắt.
Chu Hạ Hạ khó chịu mở mắt ra, vẻ mặt có chút hoảng hốt, cố gắng phân biệt đây là hiện thực hay là giấc mơ.
“Bố mẹ?” Cô khẽ gọi một tiếng.
Chu Diệu Huy sờ trán cô: “Sao lại thế này, sốt nặng như vậy.”
Nói xong ông đứng dậy đi ra ngoài: “A Phổ, lái xe đi!”
Người đàn ông Thái Lan đang canh giữ ở tầng trệt đi ra ngoài ngay lập tức.
“Mẹ ơi, con… đau.” Chu Hạ Hạ ôm bụng, trán nóng bỏng, nhưng quanh thân lại lạnh lẽo.
Sama lo lắng hỏng rồi, vừa đỡ con gái dậy, vừa quay đầu nhìn về phía chồng.
Chu Diệu Huy đi tới, an ủi vỗ vỗ vai bà: “Đừng sợ.”
Hai người đưa con gái đến bệnh viện, cơ thể của Chu Hạ Hạ được truyền nước mới thuyên giảm.
Trong phòng VIP sạch sẽ yên tĩnh, Chu Hạ Hạ mơ màng ngủ thiếp đi.
Bác sĩ đến khám cho Chu Hạ Hạ là Marina của bệnh viện tư nhân Siriraj, cũng là một trong những bác sĩ riêng của nhà Chu Hạ Hạ.
“Hạ Hạ sốt là do cảm lạnh, thời tiết hiện giờ nóng bức dễ đổ mồ hôi, mà chênh lệch nhiệt độ trong nhà và ngoài trời rất lớn, rất dễ dẫn đến cảm lạnh, mùa này rất nhiều trẻ em vì đổ mồ hôi lại mở điều hòa mà sinh bệnh. Đau bụng là viêm dạ dày ruột cấp tính, có rất nhiều nguyên nhân gây ra, chẳng hạn như ăn quá nhiều, thức ăn ôi thiu, thực phẩm lạnh, v.v. Ở độ tuổi này, dạ dày của các bé tương đối yếu đuối, sau này phải chú ý nhiều hơn.”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ.”
Cửa phòng bệnh vừa mở ra, người trên giường bệnh đã tỉnh lại.
“Bố mẹ?”
Chu Hạ Hạ truyền dịch trên tay, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nằm trên giường bệnh.
“Cục cưng, để mẹ ôm con cái nào.” Sama vừa mới ôm con gái xong, đã nghe thấy tiếng khóc hu hu, giống như ấm ức lại giống như sợ hãi, cũng giống như vì cơ thể không thoải mái muốn làm nũng trong lòng mẹ, Sama nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng con gái: “Rồi rồi, không khóc, có bố mẹ ở đây.”
Chu Diệu Huy bên cạnh thấy con gái khóc, lông mày nhíu chặt lại, nghĩ đến tiệc mừng thọ ban ngày của Thác Sa xảy ra chuyện, mà Hạ Hạ vẫn chưa về nhà, sai người đi điều tra mới biết là bị Chu Dần Khôn mang đi.
Đưa người về lành lặn, nhưng lại đổ bệnh vào đêm con bé về nhà, không biết rốt cuộc tên điên đó đã làm cái gì.
“Hạ Hạ.” Chu Diệu Huy đi tới, sờ sờ đầu con gái: “Chú út của con dẫn con đi làm gì vậy? Con là đứa trẻ thành thật, phải nói thật cho bố biết.”
Chu Hạ Hạ nghe thấy cái tên này lập tức run rẩy trong lòng, cô ngẩng đầu lên trong lòng mẹ, giọng điệu còn nghẹn ngào: “Chú út, chú út dẫn con đến khách sạn, bắt con ăn rất nhiều đồ ăn.”
“Chỉ có như vậy thôi sao?”
Chu Hạ Hạ gật gật đầu, nói cho cùng, Chu Dần Khôn thật sự không làm gì cô, nhưng cô lại cảm thấy mình đã bị tra tấn một cách vô hình và không thể giải thích được.
Thấy cô gật đầu, Chu Diệu Huy không hỏi thêm nữa.
Xem ra không phải là do Chu Dần Khôn.
Nếu vậy… đó là vì Son rồi.
Chu Dần Khôn vì nhà máy Mumbai đến chỗ ông náo loạn một trận, hôm sau lại đi đập phá sân của Thác Sa, còn chặt ngón tay huyết thống duy nhất của người ta, những chuyện này truyền đến tai Chu Diệu Huy, đã không còn đường sống để hòa hoãn và ngăn cản nữa rồi.
Chuyện nhà máy, là Sayphone bày mưu tính kế cho ông.
Lúc ấy Mumbai bạo động, Chu Dần Khôn và quân vũ trang của Daoud giằng co, dựa theo tính tình của hắn, nếu đánh đến cuối cùng rất có thể hai bên sẽ không kết thúc, cho nên Chu Diệu Huy mới liên lạc với chính phủ Mumbai, đi trước một bước lấy được đất và nhà máy với giá cao hơn một nửa so với Chu Dần Khôn, số tiền đó chính là thứ mà chính phủ Mumbai cần, họ lập tức ra mặt điều tiết, cuối cùng Daoud không địch lại quân chính phủ Mumbai nên phải rút lui.
Nhưng đây cũng là nẫng tay trên thật sự, mấy năm nay bang Red Wa của Thác Sa vốn đã được tẩy trắng, bọn họ rất hứng thú với việc buôn bán dệt may, cộng thêm giao tình nhiều năm với Sayphone, không do dự nhiều bỏ tiền ra góp vốn.
Loại chen chân này đối với Chu Dần Khôn mà nói so với bị pháo kích còn bốc hỏa hơn, cho nên hắn không nói hai lời đã phát điên từ Ấn Độ trở về.
Chu Diệu Huy đương nhiên biết Son là người bạn tốt nhất, cũng là người bạn lâu nhất của con gái.
Chu Hạ Hạ tận mắt nhìn thấy chuyện đẫm máu như vậy không thể không bị dọa sợ.
Huống chi…
Ông ngồi xuống bên giường: “Chuyện của Son, là chuyện giữa người lớn, con không cần suy nghĩ nhiều đâu.”
Nhắc tới Son, Chu Hạ Hạ lau nước mắt: “Nhưng bố ơi, nếu là chuyện của người lớn, vì sao người bị thương lại là Son?”
Chu Diệu Huy và Sama đều không nói gì.
Cũng không thể nói cho Chu Hạ Hạ, bởi vì có một số người không hiểu đạo lý này, làm việc theo cảm xúc của mình, độc đoán và cuồng vọng.
“Bố, bố có biết Son ở bệnh viện nào không? Con đã gọi cho cậu ấy rất nhiều lần, nhưng cậu ấy vẫn không bắt mắt.” Trong mắt Chu Hạ Hạ tràn đầy kỳ vọng: “Con có thể đi thăm cậu ấy không?”
“Son hiện không có ở Bangkok.” Chu Diệu Huy nói với cô.
Chu Hạ Hạ giật mình: “Sao ạ? Nhưng buổi chiều rõ ràng cậu ấy vẫn còn ở đây mà… Hơn nữa, Bangkok có rất nhiều bệnh viện tốt, cậu ấy, cậu ấy có thể đi đâu để trị liệu chứ?”
“Ngón tay của cậu ta không nối lại được, miệng vết thương cũng không nguy hiểm đến tính mạng, cái này con không cần lo lắng. Nhưng cậu ta ở lại Thái Lan không thích hợp, Thác Sa đã tiễn thằng bé đi rồi.”
Buổi chiều khi nói chuyện điện thoại, Thác Sa đích thực đã nói như vậy.
Đối với lời xin lỗi của Chu Diệu Huy, Thác Sa cười ở đầu dây bên kia: “Huy, người chặt ngón tay của cháu tôi không phải là cậu, cho nên không liên quan đến chuyện của cậu.”
Về Son, nó thật sự là hy vọng duy nhất của Thác Sa, không chịu đựng nổi bất kỳ mạo hiểm nào, cái giá phải trả là một ngón tay cũng làm cho Thác Sa thấy rõ, không phải tất cả mọi người đều theo quy tắc như họ, ông ta quyết định đưa cháu trai rời đi.
Về phần đi đâu, ông ta không tiết lộ nửa phần.
“Cậu ta đi rồi…”
Chu Hạ Hạ mất mát lẩm bẩm, thậm chí còn không nói lời tạm biệt với cô, cứ thế mà đột nhiên biến mất.