Editor: L’espoir
*
Usoko nghe thấy lời này, ngay lập tức không kìm được sắc mặt của mình.
“Cậu muốn giở trò?”
Khói trên tay cháy hơn phân nửa, Chu Dần Khôn dập tắt.
Hắn nghiêng mắt, A Diệu phía sau thấy thế lại đưa thuốc lá và bật lửa.
Trong phòng làn khói lượn lờ, Chu Dần Khôn không nhanh Không chậm, giọng điệu hết sức lông bông: “Ông cũng có thể nghĩ như vậy.”
“Khôn, chúng ta đã hợp tác rất nhiều năm rồi. Chúng tôi là nể mặt Sayphone, mới cùng cậu——”
“Mở rộng đất đai, xây dựng quan hệ, mở đường dây, còn các người thì làm được những gì? Bạo loạn ở Mumbai, khi các quân vũ trang của Daoud bao vây nhà máy Dharavi bằng xe tăng, mẹ nó họng pháo nhắm vào đầu ai? Để tôi đưa cho ông 1 tỷ, ông có muốn thử trải nghiệm một lần không?”
Usoko không nói gì.
“Người Nga các ông cầm chút tiền nên muốn người khác làm việc bán mạng cho sao? Các người chưa từng chiến đấu với dân tộc hả? Lấy gì chiến đây, lấy dươиɠ ѵậŧ nát chiến?”
Usoko biết rõ Chu Dần Khôn là người nói trở mặt là trở mặt, hiện giờ mình lại đang đứng trên địa bàn của hắn, hắn ta buồn bực trầm mặc hai phút, lại ngẩng đầu lên: “Khôn, nhưng chuyện tôi nói này thì không tính. Chúng ta đã ký hợp đồng, cuối cùng nhà máy quân sự đã không thực hiện được, Ivan đã rất tức giận đấy, bởi vậy mới để tôi nói chuyện với cậu.”
Ivan là ông chủ của Usoko, một người làm kinh doanh xuyên quốc gia quanh năm nhưng không dám bước ra khỏi biên giới nước Nga.
“Vậy nên?”
Chu Dần Khôn khinh thường cười cười: “Có chuyện mau nói, có rắm mau thả.”
“Ivan… Ivan cũng biết rằng chuyện ở Mumbai rất khó giải quyết, nếu cả cậu cũng không làm được, vậy người khác càng không làm được. Chỉ là cho đến cuối cùng, đất và nhà máy đã bị lấy lại, nhưng dệt may thực sự không phải là điều mà Ivan muốn làm. Bây giờ tiền đã giao cho cậu, vậy… Chúng tôi có thể thêm một khoản đầu tư nữa, không làm vũ khí đạn dược, mà làm một lĩnh vực khác.”
Thấy Chu Dần Khôn không kiên nhẫn đến mức muốn đứng dậy rời đi, Usoko vội vàng nói: “Đó chính là, nghề cũ của Sayphone, Ivan muốn buôn thuốc phiện.”
Chu Dần Khôn hơi nhướng mày: “Việc này sao ông không tìm Chu Diệu Huy đi, tìm tôi làm gì.”
“Chúng tôi chưa từng làm ăn với Chu Diệu Huy, hơn nữa nghe nói, hắn ta rất cẩn thận cũng rất bảo thủ, nếu lần đầu tiên mua với một liều lượng lớn, hắn ta có thể sẽ không đồng ý.” Usoko nói, còn không tự giác nghiêng người về phía trước, hưng phấn xoa xoa tay: “So với hắn, chúng tôi đương nhiên tin tưởng cậu nhiều hơn.”
“Bớt nói nhảm, muốn cái gì?”
“Lysergic Diethylamide axit.”
Nghe vậy, Chu Dần Khôn cười: “Lá gan của ông ta rất lớn đấy, dám bán cả chất gây ảo giác ở Nga cơ? Thứ đó rất đắt tiền, làm sao mà ông ta có thể mở thị trường được.”
Usoko thấy hắn có hứng thú, cười hắc hắc hai tiếng: “Khôn, cái này tôi cũng không biết. Ivan làm việc rất thần bí, cậu cũng biết, tiền đã chuẩn bị xong, nhưng liệu không biết nếu cậu có thể lấy hàng hóa về hay không.”
Chu Dần Khôn xoay cổ: “Muốn bao nhiêu?”
Usoko vươn ngón tay ra: “30 kg.”
Tên khoa học của LSD là ergot diacetamide, là một chất lỏng không màu, không mùi, không vị, thuộc nhóm alkaloid bán tổng hợp, là một loại thuốc hướng thần mạnh mẽ, có tính gây nghiện cực cao, độc tính gấp ba lần so với thuốc lắc.
Giá thị trường là 3.000 đô la Mỹ mỗi gram, nếu Ivan xuất khẩu sẽ lên 90 triệu đô la.
“Thanh toán một lần?”
“Đúng vậy. Chỉ có điều là… Số lượng lớn như vậy, có phải là——”
Usoko còn chưa nói hết đã bị Chu Dần Khôn cắt đứt: “Số lượng lớn thì rủi ro cao, đừng mặc cả.”
Nói xong hắn liền đứng dậy: “Đặt cọc 40%, trong tháng sau giao hàng, tiền trao cháo múc.”
Hắn luôn tuân theo quy tác này, Usoko cũng không dám nói thêm nữa, sợ Chu Dần Khôn phiền đổi ý ngay tại chỗ, mọi chuyện không hoàn thành được, còn tiết lộ cả tin tức làm ăn của ông chủ ra ngoài.
Tóm lại tiền của nhà máy quân sự lúc trước đã không cầm về được, nhưng nếu việc làm ăn này có thể thành công, vậy lợi nhuận khổng lồ này không phải buôn lậu vũ khí ra là có thể so sánh được.
Ra khỏi phòng, A Diệu thấy sắc mặt của Chu Dần Khôn không tốt lắm.
“Anh Khôn. Việc này có định nói cho ông cụ một tiếng hay không.”
A Diệu đi theo Chu Dần Khôn nhiều năm, biết hắn muốn làm gì cũng được, nhưng nếu là thuốc phiện, Sayphone là nửa phần sẽ không cho hắn dính tay.
Lượng hàng hóa lớn như vậy, ở Thái Lan hay thậm chí cả châu Á, cũng chỉ có Sayphone và Chu Diệu Huy mới có thể sản xuất được.
Loại thuốc phiện này không giống như heroin được sản xuất tại Miến Điện, LSD cần tổng hợp nhân tạo, rất nhạy cảm với oxy, tia cực tím và clo, đòi hỏi các nhà sản xuất hóa chất cực kỳ kinh nghiệm mới tổng hợp được, ngay từ khi thứ này vẫn còn phổ biến ở Đức và Hoa Kỳ, nên đã được Sayphone chú ý, cuối cùng ông đã thuê nhân công với mức lương cao để sản xuất thành công tại châu Á, việc bán LSD gần như là độc quyền.
Theo lý thuyết thì 90 triệu đô la Mỹ đưa tới cửa, Chu Dần Khôn chắc chắn sẽ cao hứng.
Nhưng muốn lấy hàng đồng nghĩa với việc phải thông qua Sayphone và Chu Diệu Huy.
Mà mấy năm nay, Sayphone hầu như không quản những việc này nữa, việc buôn thuốc phiện đều do Chu Diệu Huy định đoạt.
Cho dù thật sự nói chuyện này với ông cụ, ông cụ cũng chỉ ném xuống bốn chữ: Tìm anh cả của cậu.
Mà Chu Dần Khôn nhớ tới Chu Diệu Huy liền bốc hỏa.
A Diệu vẫn nồi nào úp vung nấy, Chu Dần Khôn đen mặt đi ra ngoài.
Đi đến góc đường, một đôi tay như rắn nước quấn lấy cánh tay của Chu Dần Khôn, ngay sau đó chính là một cặp ngực trắng nõn đầy đặn dán lên.
Chu Dần Khôn cúi đầu nhìn, người phụ nữ này là người da trắng, dáng dấp cũng không tệ, chỉ là giờ phút này hai mắt mê ly, vừa nhìn đã biết vừa mới hút xong còn đang hưng phấn, chợt nhìn thấy người đàn ông cường tráng cao lớn lại cực kỳ đẹp trai như vậy, phong cách cởi mở của người phụ nữ phương Tây lập tức được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Nói chung, một người phụ nữ mà không có tính công kích gì tiếp cận Chu Dần Khôn, A Diệu cũng sẽ không ngăn cản.
Bởi vì anh Khôn nói, thô lỗ với phụ nữ là không lịch sự, tuy rằng chính hắn cũng chẳng có quý ông gì đâu.
Bàn tay đeo chuỗi Phật châu của Chu Dần Khôn, tùy ý bóp mặt người phụ nữ mà quan sát, nghiêng đầu kêu một tiếng “A Diệu”.
A Diệu tiến lên một bước.
“Có phải tôi quá tốt bụng rồi không?” Hắn buông tay ra, người phụ nữ kia hiểu thành là đồng ý, gấp rút muốn cởi quần hắn, liếʍ láp vật lớn đáng sợ đã lơ đãng đụng phải vừa rồi.
Nhưng một giây sau, mái tóc vàng của cô bị bàn tay đeo chuỗi Phật châu kia nắm chặt, người phụ nữ thống khổ kêu to một tiếng, khiến tất cả mọi người đều nhìn sang.
A Diệu không biết vấn đề này phải trả lời như thế nào, nhưng hắn biết, có lẽ anh Khôn…
Lại muốn…
“Nếu không tại sao ngay cả loại giòi độc này cũng dám nhào lên người tôi?”
A Diệu nghe thấy một từ mới, giòi độc? Nhất thời không thể lý giải thấu đáo.
Nhưng hắn thấy Chu Dần Khôn nhìn như tùy ý lôi kéo người phụ nữ kia, ném sang bên cạnh chiếc bàn lớn còn để lại trên đó một ít bột trắng, sau đó nói: “Mang một hộp tới đây.”
A Diệu nghe cái này xong đã hiểu, ném một xấp đô la Mỹ lên bàn, hắn xách một hộp bột trắng đưa cho Chu Dần Khôn.
Một hộp này, cũng đủ điều lượng cho tất cả mọi người trong đây.
Nhất thời đám nam nữ như cương thi vây quanh.
Ngay cả người phụ nữ bị ném lên bàn hai mắt cũng tỏa sáng, kéo quần áo lỏa lồ lộ ngực hở đùi, muốn xin một chút.
Chu Dần Khôn huýt sáo, A Diệu rút súng ra từ bên hông ra, những người đó ngẩn ra, không dám tiếp tục tới gần.
“Chơi một trò chơi đi?” Chu Dần Khôn hất cằm về phía người phụ nữ trên bàn: “Vị người phụ nữ xinh đẹp này rất đói khát, ai làm chết cô ta trước, hộp quà này chính là của người đó.”
Tiếng Thái thuần khiết khiến cho đám cương thi hưng phấn đến tận cùng.
Mà người phụ nữ kia hoảng sợ đến thân thể cứng ngắc, hai mắt tràn đầy sợ hãi.
“Ai không chơi, tôi mời người đó ăn đạn.”
Nói cách khác, phụ nữ ở đây, cũng phải tham gia.
Trong lúc nhất thời, hơn trăm nam nữ xông về phía bàn lớn như điên, tiếng kêu rên thảm thiết rất nhanh đã nhỏ đi, không biết là máu từ đâu đã lan tràn ra trên bàn, dính vào bột phấn màu trắng, sền sệt nhiễu xuống đất.
Đôi chân trắng nõn của người phụ nữ vô hồn buông xuống thành bàn, phía dưới bị cắm ra ba cái lỗ lớn đẫm máu, máu và dịch tiết bẩn thỉu còn chất đống bên trong, miệng ả bị xé rách đến biến dạng, tay chân xương sườn gãy hết toàn bộ, hai núm ѵú không biết bị ai cắn xé, ả trừng mắt, chết không nhắm mắt thê thảm dữ tợn nhìn đèn trắng trên trần nhà.
“Wow, rất có hiệu suất đấy.” Chu Dần Khôn nói như vậy, nhìn thấy Usoko đứng cách đó không xa sợ tới mức hai chân run rẩy, người sau nhìn thấy nụ cười trên mặt của Chu Dần Khôn, quỳ rạp xuống đất.
Hắn nghiêng đầu, xách chiếc hộp ném lên bàn: “Đừng khách sáo.”
A Diệu đi theo người đàn ông đang vui vẻ thoải mái phía trước đi ra ngoài, để lại một đống hỗn độn đang điên cuồng tranh đoạt sau lưng.