Editor: L’espoir
*
Chu Hạ Hạ truyền dịch xong, cơ thể tốt hơn nhiều.
Sau khi về nhà cô liền nhốt mình vào phòng, gọi vào số điện thoại của Son hết cuộc này đến cuộc khác, nhưng trong điện thoại vẫn không có ai nghe máy.
Cô ngồi trên giường nhỏ của mình, bên cạnh vốn đặt một ly nước nóng, lúc này đã nguội lạnh.
Chu Hạ Hạ từ bỏ việc gọi điện thoại, cô cầm điện thoại cân nhắc từng câu từng chữ, chỉnh sửa xong gửi một tin nhắn qua.
Dòng trên là lời xin lỗi của cô và sự quan tâm của mình dành cho Son, còn dặn dò cậu không được ăn xoài, bởi vì Son thích xoài, nhưng lại dị ứng với xoài.
*
Điện thoại di động màu đen nhỏ nhắn đặt bên cạnh tách trà sứ trắng, tiếng rung thật dài biến thành tiếng rung ngắn ngủi, khiến người ngồi gần cạnh nhìn sang.
Cầm lấy điện thoại di động là một bàn tay đã không còn trẻ, nếp gấp trên mu bàn tay che đi vết sẹo ban đầu.
Nhìn thấy nội dung tin nhắn, thấy những dòng chữ ngây ngô thành khẩn lại có chút ấm áp kia, Thác Sa tắt điện thoại di động, đặt sang một bên.
“Con bé đó, thật đúng là một đứa bé tốt bụng.”
“Đúng vậy.” Gần đó có người tiếp lời: “Cô Hạ Hạ vẫn luôn được bảo vệ rất tốt, lại lớn lên cùng Son. Hai người cũng rất thân thiết.”
“Đáng tiếc lớn lên trong một gia đình như vậy. Sayphone và Huy, sớm muộn gì cũng không khống chế được tên điên kia. Chu Hạ Hạ này, đến lúc đó cũng sẽ không sạch sẽ đâu. Bởi vì cái tên Chu Dần Khôn đó, Son cũng không thể qua lại với con bé được nữa.”
Trong tay Thác Sa đang cầm chuỗi Phật châu: “Chuyện mà tôi bảo các người làm, thế nào rồi?”
“Chu Dần Khôn còn đang ở Bangkok, hôm qua đi Patpong không biết gặp ai, cũng gây ra chút loạn, không biết có phải nói chuyện không thuận lợi hay không. Chỉ biết rằng đối phương đến từ Nga.”
“Lúc trước hắn muốn mở xí nghiệp quân sự ở Mumbai, vừa về từ nơi đó đã có người tìm, hơn phân nửa cũng có liên quan đến chuyện này. Cái người Nga đó đi rồi à?” Thác Sa hỏi.
“Vẫn chưa. Phỏng chừng là còn chưa bàn xong chuyện, nói như vậy, có lẽ Chu Dần Khôn sẽ ở Thái Lan trong thời gian ngắn. Chúng ta có cần phải…”
Người nọ thăm dò Thác Sa.
Trên tay Thác Sa dừng lại: “Bên cạnh hắn vẫn chỉ có thằng nhóc xăm mình đó?”
“Vâng, tên là A Diệu. Đi theo Chu Dần Khôn nhiều năm rồi. Ngoại trừ hắn, không thấy người nào khác bên cạnh Chu Dần Khôn.”
“Vâng. Tôi hiểu rồi.” Giọng nói của Thác Sa trầm ổn có lực.
*
Tin nhắn mà Chu Hạ Hạ gửi cho Son suốt cả ngày cũng chưa trả lời, cuối cùng cô cũng buông điện thoại xuống, đi ra khỏi phòng.
Khi xuống lầu thì nhìn thấy Chu Diệu Huy và Sama định ra ngoài.
Băng gạc trên đầu Chu Diệu Huy đổi thành miếng dán vết thương không khiến người khác chú ý, còn Sama thì mặc váy dạ hội Dusit màu xanh nhạt, trang điểm tinh xảo.
“Bố mẹ, hai người định đi đâu ạ?”
Vốn tưởng rằng con gái còn đang ngủ, Sama không đi vào quấy rầy, thấy Hạ Hạ tự mình đi xuống, Sama tiến lên sờ sờ trán cô, nhiệt độ bình thường, nhìn sắc mặt cô cũng đã hồi phục, lúc này mới yên lòng.
“Tối nay có một bữa tiệc rất quan trọng, ngài Công tước Yawong con có nhớ không? Tối nay là sinh nhật vợ của ngài ấy.”
Chu Hạ Hạ gật gật đầu, công tước Yawong xuất thân trong hoàng gia Thái Lan, ông ấy chỉ có một vị phu nhân, là thanh mai trúc mã, tình cảm vô cùng tốt đẹp.
Điều này không phải là chuyện dễ dàng trong gia đình hoàng gia Thái Lan.
Địa vị của vợ chồng công tước rất cao, buổi tiệc tối nay đương nhiên cũng rất quan trọng, nếu không Chu Diệu Huy cũng sẽ không phải mang theo vết thương đích thân tham dự.
“Con ngoan ngoãn ở nhà, nếu bố mẹ có về trễ, con cũng không cần chờ bố mẹ, cứ đi ngủ trước là được. Mẹ đã làm món xôi nước cốt dừa mà con thích ăn rồi đó, con nhớ ăn nhé.”
Hai câu dặn dò ngắn ngủi, rửa sạch nỗi khổ sở không liên lạc được với Son, Hạ Hạ ôm lấy Sama, vùi mặt vào cần cổ bà.
“Được rồi bé cưng, bố mẹ đi trước đây.”
Chiếc Rolls-Royce màu bạc rời đi, cổng biệt thự từ từ tự động đóng lại.
Bởi vì gia đình làm ăn đặc biệt, ngoại trừ công nhân làm vườn đến dọn dẹp sân vườn theo thời gian, trong nhà không có người giúp việc nào khác.
Bởi vì con người có mắt và tai, mà hai điều này đối với gia đình họ, là thứ nguy hiểm nhất.
Nhờ có hệ thống an ninh hoàn hảo, Chu Hạ Hạ ở nhà một mình cũng không sợ hãi.
Chỉ là ban ngày mơ màng ngủ một lúc rồi liên lạc với Son, đến buổi tối ngược lại không buồn ngủ.
Trở lại phòng, cô thấy lịch trên bàn vẽ một vòng tròn màu đỏ.
Ngày mai là sinh nhật của Son, năm nào họ cũng tổ chức sinh nhật cùng nhau.
Năm nay, Hạ Hạ còn chuẩn bị một bất ngờ, cô tự mình thiết kế bánh sinh nhật, cửa hàng bánh ngọt làm dựa theo bản vẽ mà cô vẽ, cũng sẽ để dành đến mười giờ tối nay, nếu Hạ Hạ lấy bánh ngọt, có thể đưa đến tay Son lúc 0 giờ.
Năm ngoái Son cũng làm như vậy, cô ngủ đến giữa chừng bị gọi dậy, được Son gọi đến một cửa hàng nhỏ mà họ thường đi sau giờ học, nhìn thấy cậu chuẩn bị buổi sinh nhật bất ngờ cùng với các bạn cùng lớp.
Thế nên năm nay, cô cũng muốn làm một điều gì đó khác biệt.
Chỉ là không nghĩ tới…
Bất luận là như thế nào, cô vẫn muốn cho Son biết, cô hy vọng có thể trải qua sinh cùng cậu.
Cô cũng hy vọng cậu có thể vui vẻ thổi nến như cậu đã làm như mọi năm trước.
Cho dù chỉ là gửi ảnh chụp bánh ngọt qua cho cậu xem cũng được.
Nghĩ như vậy, cô thay quần áo đi ra ngoài, một mình đi lấy bánh ngọt.
Khi đi trên đường đi ngang qua cửa hàng nhỏ đã từng vào, cô không khỏi dừng bước chân.
Nơi đó thật sự có quá nhiều kỉ niệm, lần đầu tiên thi đạt điểm cao, cũng tổ chức ở đó, sinh nhật bất ngờ cũng vẫn ở đó, ngay cả thành tích học tập trượt dốc bị giáo viên gọi đến nói chuyện, khi buồn rầu cũng uống một ly trà sữa Thái ngọt ngào ở đó.
Từng đoạn hồi ức, đều có Son bên cạnh cô.
Họ còn hẹn nhau vào cùng một trường đại học.
Đèn đường mờ mịt lóe lên, dáng người cô gái đơn bạc, đứng đó một mình, không nhận ra có một chiếc xe chậm rãi dừng lại phía sau.
Cửa sổ xe hạ xuống, để lộ chiếc áo sơ mi lụa đen cổ Cuba ở hàng ghế sau.
“Chu Hạ Hạ.”
Giọng nói lười biếng giống trong cơn ác mộng, lập tức làm cho sống lưng của Chu Hạ Hạ cứng đờ.
Cô chậm rãi xoay người, khi nhìn thấy gương mặt khiến người ta sợ hãi kia, cô bất giác lui về phía sau một bước.
“Lại không lễ phép nữa đúng không?” Ngón tay thon dài của Chu Dần Khôn gõ gõ mép cửa kính xe: “Còn không lại đây?”