Nghe được câu trả lời hài lòng, khóe miệng Cận Ninh Giai khẽ nhếch lên. Cô gái anh để ý cũng chẳng khác gì anh, một kẻ phàm tục rồi sẽ đắm chìm trong bể tình của du͙© vọиɠ.
Anh men theo mặt trong đùi cô mà hôn, vừa hôn vừa mơn trớn dịu dàng. Hơi thở nóng rực phả vào làn da mềm mại mịn màng, khơi dậy một trận ngứa ran tê dại, cảm giác ấy lan tỏa từ tận sâu thẳm lên đến đỉnh đầu.
Hàng mi Thượng Quan Lam khẽ run rẩy, đôi tay bám chặt lấy mép bàn gỗ. Đầu Cận Ninh Giai càng lúc càng cúi thấp xuống hơn, sống mũi thẳng tắp chạm nhẹ vào cánh hoa đã ửng một màu hồng e ấp.
Tim Thượng Quan Lam chợt thắt lại, một chút căng thẳng len lỏi trong lòng.
Giây tiếp theo, đầu lưỡi anh liếʍ lên miệng huyệt ướt át. Không phải một sự thăm dò hời hợt, mà là cả mặt lưỡi áp sát, ấn mạnh vào cánh môi rồi luồn sâu vào bên trong khe hẹp đang khép hờ. Da đầu cô tê rần, theo phản xạ tự nhiên, hai chân cô khép chặt lại, kéo theo cả huyệt nhỏ cũng co rút.
Cận Ninh Giai vỗ nhẹ lên đùi cô, giọng nói dịu dàng dỗ dành: “Thả lỏng đi, tôi không vào được.”
Thượng Quan Lam rất muốn thả lỏng, nhưng đây là lần đầu tiên cô được một chàng trai mơn trớn nơi riêng tư như vậy, cảm xúc mãnh liệt hơn những gì cô từng tưởng tượng. Cảm giác mềm mại chạm vào mềm mại thật sự quá đỗi kỳ diệu.
Cả người cô gái cứng đờ, Cận Ninh Giai đành tự mình giúp cô thả lỏng cơ thể. Anh dùng đầu lưỡi mềm mại trêu đùa hạt đậu nhỏ xinh xắn.
Kiên nhẫn vuốt ve một lúc, cuối cùng anh cũng nghe thấy tiếng rêи ɾỉ khe khẽ, yếu ớt của cô.
“A... ưm…”
Cơ thể cô đã hoàn toàn mềm nhũn, Cận Ninh Giai đã có thể tùy ý hơn. Anh học theo những kỹ xảo trong phim người lớn, mυ"ŧ cả âm vật lẫn môi âʍ ɦộ, lực đạo từ nhẹ nhàng đến mạnh mẽ, rồi dùng lưỡi ngậm lấy hạt ngọc nhỏ, nhẹ nhàng ma sát qua lại. Nước bọt và dâm thủy không ngừng tiết ra, tạo nên những âm thanh òm ọp đầy gợi tình. Cả người Thượng Quan Lam nóng bừng, như một trái đào chín mọng đang chờ được hái.
Thật... thật thoải mái...
Cảm giác này thật khó diễn tả thành lời, hoàn toàn khác biệt với xúc cảm khi những ngón tay mân mê. Lưỡi anh mềm mại, bao phủ một lớp nước ấm nóng, khi lướt trên cánh hoa, dường như có một dòng điện chạy dọc cơ thể, cảm giác tê dại lan tỏa chậm rãi nhưng liên tục đến từng tế bào.
“Cận... Cận Ninh Giai... ưm... a…”
Giọng nói cô bị những kí©ɧ ŧɧí©ɧ liên tục mài giũa đến vụn vỡ. Cận Ninh Giai biết đây là biểu hiện của sự kɧoáı ©ảʍ. Anh thích nghe tiếng rêи ɾỉ đầy mê hoặc của cô, cố gắng kìm nén ngọn lửa du͙© vọиɠ đang thiêu đốt trong cơ thể, tiếp tục mang đến cho cô những đợt sóng khoái lạc dâng trào.
Đưa đầu lưỡi vào sâu bên trong đường hầm chật hẹp, anh điên cuồng khuấy động ở trong đó. Miệng huyệt như một con suối nhỏ ứa nước, từng chút một chảy ra ngoài, men theo đùi cô chảy xuống tận cằm và vạt áo anh.
Cơ thể Thượng Quan Lam hoàn toàn khuất phục dưới sự mơn trớn của lưỡi anh, chìm nổi trong những lớp sóng kɧoáı ©ảʍ dồn dập. Hai bắp đùi cô run rẩy không ngừng, khóe mắt cũng ướt át.
“A... A... nặng quá…”
Cận Ninh Giai đã không còn nghe rõ tiếng rêи ɾỉ khe khẽ của cô gái. Chiếc lưỡi dày thô bạo chen vào khe hẹp, mô phỏng động tác giao hợp, ra vào liên tục, mỗi lần rút ra đều cọ xát vào vách huyệt mẫn cảm.
Huyệt nhỏ của cô trải nghiệm một kɧoáı ©ảʍ chưa từng có dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ bằng miệng của chàng trai, như có hàng ngàn con kiến bò khắp người, cảm giác tê dại khiến nhịp tim cô hoàn toàn rối loạn. Cô thở dốc từng hồi, không kìm nén được mà ưỡn cong người lên.
Cơ thể hưng phấn đạt đến đỉnh điểm, cô dùng sức nắm chặt lấy mái tóc Cận Ninh Giai. Anh không còn để ý đến chút đau đớn, mà điên cuồng tăng tốc, nuốt trọn dòng dâm thủy tuôn ra từ huyệt nhỏ, gần như phát cuồng xâm chiếm phía dưới của cô.
Khi cơn kɧoáı ©ảʍ trào dâng, trước mắt Thượng Quan Lam bỗng lóe lên một vệt sáng trắng, cả cơ thể như chìm vào hư vô. Cô gắng hết sức thở hắt ra hơi cuối cùng, một dòng mật dịch nóng bỏng trào ra, bắn cả lên gương mặt Cận Ninh Giai, vương vãi trên vài sợi tóc mai ướt nhẹp.
Thượng Quan Lam ướt đẫm từ trong ra ngoài, cả người mềm nhũn, không còn chút sức lực nào nằm dài trên mặt bàn học.
Cận Ninh Giai cũng mồ hôi nhễ nhại. Anh ngồi thẳng dậy, vội vàng vén áo lau đi mồ hôi và mật dịch trên mặt, vừa lau vừa lười biếng hỏi cô cảm nhận thế nào.
“Cảm... cảm nhận gì cơ?” Cô thở dốc đáp lại.
“Kỹ thuật của tôi, cậu thấy thế nào?”
Nghe anh hỏi vậy, Thượng Quan Lam chợt cảm thấy xấu hổ, vội vàng kéo chiếc váy bị vén cao đến eo xuống, nhỏ giọng trả lời: “Cũng... cũng không tệ lắm.”
Cận Ninh Giai khẽ bật ra một tiếng cười trầm thấp, “Vậy bây giờ đến lượt cậu giúp tôi chứ?”
Anh cởi chiếc quần dài, Thượng Quan Lam nhìn sang, thấy nơi đó đang căng phồng đến mức dường như sắp nổ tung, chắc chắn anh đã phải kìm nén rất nhiều. “Tôi... tôi giúp cậu thế nào?”
Vừa nói xong, tiếng chuông báo tan học vang lên inh ỏi.
“Đệt!” Anh khẽ chửi một tiếng đầy tiếc nuối.
Cận Ninh Giai cảm thấy bực bội vô cùng, “cái kia” vẫn còn cứng rắn như đá. Anh thở hắt ra một hơi nặng nề, mặc lại quần, rồi nhặt chiếc qυầи ɭóŧ của cô lên giúp cô mặc vào, chỉnh tề lại áo ngực, cẩn thận cài từng chiếc cúc áo cho cô.
“Cậu về trước đi.”
“Vậy còn cậu thì sao?” Thượng Quan Lam khẽ bật cười, “Cậu tự giải quyết?”
“Tôi hút điếu thuốc đã.”
“Được rồi.” Thượng Quan Lam nhảy nhẹ xuống khỏi bàn học, chỉnh lại chiếc váy và mái tóc rối bời, “Vậy tôi đi nhé.”
“Ừm.” Anh cúi đầu châm điếu thuốc.
Đi đến cửa, Thượng Quan Lam chợt quay lại, ôm chầm lấy eo anh, khẽ nói: “Cuối tuần cậu đến nhà tôi nhé. Tôi sẽ nói với ba mẹ là cậu đến kèm tôi học, như vậy chúng ta có thể cùng nhau học bài.”
“Cậu chắc chắn là ‘học' cùng nhau chứ?”
Đôi mắt Thượng Quan Lam ánh lên một tia tinh nghịch, cô nũng nịu trả lời: “Vừa học vừa chơi cũng được mà, quyết định vậy nhé!”
…
Cuối tuần của Cận Ninh Giai thường rất bận rộn.
Buổi sáng anh ở nhà giải các bài tập khó, buổi chiều đi dạy kèm tại nhà cho học sinh, buổi tối lại phụ giúp cậu ở chợ đêm. Thỉnh thoảng có chút thời gian rảnh, anh sẽ chơi bóng hoặc chơi game với bạn bè.
Thứ Bảy tuần đó, anh đổi lịch dạy kèm sang buổi sáng. Sau khi thức dậy và vệ sinh cá nhân xong, anh bắt xe đến nhà học sinh.
Học sinh này tên là Khâu Tử Đồng, cũng là người Bắc Tự, đang học lớp 11. Cô ta học lệch rất nhiều, môn Toán thì kém đến mức không thể chấp nhận được. Cận Ninh Giai dạy kèm cho cô ta nửa năm cuối cùng cũng giúp cô ta nắm vững được kiến thức cơ bản, thành tích học tập nhờ đó mà tiến bộ rõ rệt. Ba mẹ Khâu Tử Đồng vì vậy mà rất tin tưởng anh, dù anh đang ở độ tuổi thanh niên hừng hực khí huyết cũng yên tâm giao con gái cho anh dạy kèm.
Nhưng thật ra, nếu có sự lựa chọn khác, Cận Ninh Giai sẽ ưu tiên dạy kèm cho học sinh nam hơn. Chỉ là gia đình này trả học phí quá hậu hĩnh, anh rất khó lòng từ chối.
Đúng chín giờ rưỡi, anh bấm chuông trước cửa nhà họ Khâu, Khâu Tử Đồng ra mở cửa.
“Anh Cận, chào buổi sáng ạ.”
“Chào em.”
“Anh ăn sáng chưa ạ? Dì em gói hoành thánh ngon lắm.”
“Anh ăn rồi.”
Vào nhà, Khâu Tử Đồng dẫn anh lên tầng hai, nói là điều hòa ở phòng sách bị hỏng, hôm nay sẽ học ở phòng em ấy.
Bước chân anh khựng lại trên bậc thang, “Chúng ta học ở phòng khách cũng được mà.”
Khâu Tử Đồng quay đầu lại, nở một nụ cười tươi rói với anh, “Nhưng bà em đang xem ti vi ở phòng khách, ồn lắm anh ạ.”
Cận Ninh Giai không nói gì nữa, im lặng đi theo cô ta lên lầu.
Giống như những buổi học trước, Cận Ninh Giai trước tiên giúp Khâu Tử Đồng ôn lại những kiến thức trọng tâm của tuần, sau đó giao bài tập cho cô ta làm, và cuối cùng là giải thích cặn kẽ những chỗ cô ta làm sai.
Mọi chuyện ban đầu diễn ra hết sức bình thường, cho đến khi anh ra ngoài đi vệ sinh rồi quay trở lại, anh phát hiện đèn trong phòng đã tối đi nhiều. Khâu Tử Đồng, người lẽ ra phải đang cặm cụi giải bài trên bàn, giờ lại đi chân trần trên tấm thảm mềm mại, ngón tay khẽ nâng vạt váy, khuôn mặt ửng hồng e thẹn hỏi anh: “Anh Cận, anh thấy em mặc thế này có đẹp không ạ?”
Cô ta đã thay bộ đồ ngủ ở nhà bằng một chiếc váy liền thân màu ánh nhũ lấp lánh, chất liệu vải mỏng manh ôm sát những đường cong gợi cảm của cơ thể, để lộ một khe ngực lúc ẩn lúc hiện đầy quyến rũ.