Hôm đó tại quán nướng, Tống Quân Trần cũng có mặt ở đó. Anh ấy đứng cạnh bếp than, vừa hút thuốc vừa vỗ vai Cận Ninh Giai, rồi chỉ tay về phía bàn mấy cô gái xinh đẹp kia.
“Mấy em này tốt nhất đừng dây vào.”
Cận Ninh Giai ngước mắt lên nhìn theo, ánh mắt dừng lại trên cô gái mặc chiếc váy dài, hỏi: “Sao lại không được?”
Tống Quân Trần chỉ vào cô gái có mái tóc xoăn dài: “Chính là em đó. Tao quen em ấy ở một bữa tiệc. Ngủ với nhau xong, sáng hôm sau em ấy mặc quần áo vào là coi như không quen biết tao. Tao phải khổ sở lắm mới tìm được số điện thoại, ai ngờ vừa biết là tao gọi, em ấy chặn luôn.”
“Chơi bời qua đường thì còn mong người ta có trách nhiệm với mày sao?”
“Tao không có ý bắt em ấy chịu trách nhiệm, tao thật sự có cảm xúc với em ấy, tao muốn theo đuổi. Đằng nào em ấy cũng chịu ngủ với tao một đêm, ít nhất cũng phải có chút cảm tình chứ.”
Tống Quân Trần càng nói càng bực dọc: “Tao thật không hiểu nổi. Hôm trước còn ôm ấp, hôn hít, nói thích tao, sáng hôm sau tỉnh dậy đã lạnh lùng đá tao ra. Đúng là trò đùa quái quỷ.”
“Anh mày sống đến từng này tuổi, lần đầu tiên nếm mùi thất bại, mà lại còn vì một đứa con gái.”
Cận Ninh Giai chẳng buồn nghe Tống Quân Trần lải nhải, lại liếc nhìn cô gái mặc váy dài kia, nói: “Mày gặp chuyện không hay với một cô gái, rồi đánh đồng tất cả à?”
“Cùng một giuộc cả thôi. Con bé tóc ngắn kia cũng chẳng kém, thay người yêu còn nhanh hơn mày tự xử.”
“Mày mới nhanh ấy.” Cận Ninh Giai hờ hững đáp.
Thật ra lúc đó, anh chưa hẳn đã thích Thượng Quan Lam, chỉ thấy cô gái này thú vị. Khuôn mặt thì ngây thơ như búp bê, nhưng ánh mắt khi nhìn vào chỗ nhạy cảm của anh lại như báo nhìn con mồi.
Một thoáng xao động, anh cũng không để tâm. Dù sao, con gái trên đời này nhiều vô kể, chẳng việc gì phải uổng phí vì một người.
...
Lúc đó, anh đã khắc ghi những lời Tống Quân Trần nói. Còn bây giờ, cô gái khiến trái tim anh rung động, sau khi nói câu kia lập tức vòng tay qua cánh tay anh, ghé sát vào tai anh thì thầm nói.
“Đây là lần đầu của tôi, tôi muốn trao cho cậu.”
Lần đầu…
Muốn trao cho anh…
Đệt!
Kệ xác cái thứ không được đụng vào!
Chết thì chết!
Cận Ninh Giai dụi tắt điếu thuốc, giữ chặt gáy cô, mạnh bạo hôn xuống.
Nụ hôn của anh vừa mãnh liệt vừa thô bạo, vừa chạm vào đôi môi cô đã dùng lưỡi tách mở, đầu lưỡi linh hoạt quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn, mơn trớn, dẫn dắt cô theo.
Hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau, càng lúc càng siết chặt, có chút vụng về, lại nồng nhiệt vô cùng, chất dịch tiết ra hòa quyện, tạo nên những âm thanh ướt át đầy gợi cảm.
Khác hẳn vẻ ngoài lạnh lùng thường ngày, nụ hôn của Cận Ninh Giai hoàn toàn mất kiểm soát, chiếc lưỡi ngang dọc càn quét trong khoang miệng cô, liếʍ láp từng ngóc ngách mềm mại, còn dùng môi khẽ cắn, mυ"ŧ mát và cọ xát đầu lưỡi cô đầy đam mê.
Thượng Quan Lam bị nụ hôn ấy làm cho choáng váng, cảm giác như sắp tan chảy hoàn toàn trong vòng tay anh.
Cô từng mộng tưởng về nụ hôn đầu của mình, chắc chắn không phải là kiểu hời hợt thoáng qua, mà phải là một nụ hôn cuồng nhiệt mạnh mẽ, mang theo sự chiếm hữu mạnh mẽ, và nụ hôn này của Cận Ninh Giai hoàn toàn chạm đến những khao khát sâu thẳm trong cô.
Tim cô đập liên hồi, dồn dập, hình như cô, thật sự đã có chút rung động với anh rồi.
Cận Ninh Giai hôn say đắm, hơi thở phả ra nóng rực, bàn tay anh từ vạt áo cô nhẹ nhàng luồn vào trong, chạm đến vùng eo sau mịn màng như lụa. “Ưm…”
Thượng Quan Lam khẽ chống tay lên ngực anh, tạo một khoảng cách nhỏ giữa hai người.
“Sao vậy?” Cận Ninh Giai thở dốc, giọng khàn khàn hỏi.
“Tôi ướt hết cả rồi…” Thượng Quan Lam nắm lấy tay anh đặt xuống dưới váy, giọng đầy vẻ cầu xin nói: “Giúp tôi…”
Cận Ninh Giai chạm vào vùng ẩm ướt trên chiếc qυầи ɭóŧ mỏng manh, khẽ cười khẩy nói: “Lúc nãy cậu bú tôi đã ướt nhẹp rồi còn gì?"
“Ưm…” Tiếng cô rên khe khẽ.
Cận Ninh Giai luồn ngón tay vào bên trong lớp vải ướt át, tìm đến hạt ngọc nhỏ bé, nhẹ nhàng ấn xuống. Một dòng nước nóng hổi lại trào ra từ mật huyệt đang khép mở, Thượng Quan Lam run rẩy nắm chặt lấy tay anh, ngăn cản: “Đừng... đừng ở đây…”
“Vậy cậu muốn đi đâu?”
“Đi lên lầu Tây...:”
…
Cánh cửa phòng học 605 khép lại, tiếng khóa vang lên lách cách.
Cận Ninh Giai nhẹ nhàng bế cô đặt lên mặt bàn ghép, đủ rộng để cô nằm xuống một cách vững chãi.
Mái tóc đen dài của Thượng Quan Lam xõa tung trên mặt gỗ lạnh lẽo, đôi cánh tay trắng ngần ôm chặt lấy cổ anh, kéo sát khuôn mặt anh xuống. Môi lưỡi lại tìm đến nhau, quấn quýt không rời, giữa kẽ răng rỉ ra những hơi thở gấp gáp.
Cô thích cái cảm giác môi lưỡi anh mơn trớn, hơi thở ấm áp phả vào mặt. Mùi hương nam tính nhè nhẹ từ anh khiến cô say mê, đôi môi mềm mại của anh như có ma lực, khơi dậy trong cô dòng điện nóng rực, vừa vui sướиɠ lại vừa gây nghiện.
Âm thanh ướt át của nụ hôn vang vọng trong không gian tĩnh lặng của phòng học. Bàn tay Cận Ninh Giai trượt xuống ngực cô, cởi nhẹ hai chiếc cúc áo nhỏ. Bầu ngực trắng nõn được nâng niu trong lớp áo lót mỏng manh, ngón tay anh khẽ luồn vào trong, nhẹ nhàng tách hai cánh hoa hé nở.
Đầu ngón tay anh mân mê, xoay tròn trên đỉnh nhũ hoa đang e ấp, cảm giác vừa tê dại vừa ngứa ngáy lan tỏa khắp cơ thể, Thượng Quan Lam khẽ rêи ɾỉ một tiếng khe khẽ.
Nhận ra sự mẫn cảm nơi huyệt nhỏ của cô, Cận Ninh Giai cúi đầu, ngậm lấy một bên vυ", mυ"ŧ mát rồi lại nhẹ nhàng thả ra. Tiếng rêи ɾỉ khe khẽ trên đỉnh đầu anh càng lúc càng rõ ràng hơn.
“Ưm…”
Núm vυ" bị anh mυ"ŧ đến căng tròn, quầng vυ" xung quanh ửng lên một màu hồng nhạt quyến rũ, một lớp nước mỏng manh lấp lánh như mời gọi. Cảnh tượng ấy có một sức hút mãnh liệt đối với Cận Ninh Giai, anh không thể kiềm chế được, vùi đầu mυ"ŧ sâu hơn.
Làn da cô tỏa ra một mùi hương ngọt ngào như sữa, mυ"ŧ vào tựa như đang thưởng thức một viên kẹo tan chảy. Anh cẩn thận mυ"ŧ nhẹ, cảm nhận vị ngọt ngào lan tỏa khắp khoang miệng, một hương vị khiến anh đắm say không muốn rời.
Âm thanh mυ"ŧ mát núm vυ" đầy nhục cảm vang lên, gieo vào lòng người một cảm giác xao xuyến, nóng bỏng.
Hơi thở Thượng Quan Lam trở nên gấp gáp, rối loạn, dòng nước nóng chảy ra từ hạ thân càng lúc càng nhiều, du͙© vọиɠ trào dâng như muốn nhấn chìm cô. Cô bấu chặt lấy vạt áo Cận Ninh Giai, mềm nhũn nói.
“Cậu…cậu có muốn cho ngón tay vào không…”
“Chỉ ngón tay thôi sao?” Giọng anh khàn khàn.
“Vậy... còn…”
Một cơn gió lạnh bất ngờ ùa đến từ phía dưới, Thượng Quan Lam còn chưa kịp định thần, hai chân đã bị anh nhẹ nhàng tách ra.
Cận Ninh Giai cởi chiếc qυầи ɭóŧ mỏng manh của cô, khẽ co hai chân nhỏ nhắn của cô đặt lên mặt bàn lạnh lẽo, rồi cúi người xuống, vùi mặt vào giữa hai bắp đùi trắng nõn.
Nơi đó đã ướt át một mảnh, khép mở nhịp nhàng theo từng hơi thở gấp gáp của cô. Cánh hoa đỏ tươi hé nở, không có một sợi lông nào, làn da trơn láng mịn màng tỏa ra một mùi hương ngọt ngào, thanh khiết, như một trái đào mật căng mọng, ửng hồng.
Chàng trai đang vùi mặt giữa hai chân cô chợt đứng im, Thượng Quan Lam cảm thấy có chút ngượng ngùng, gò má ửng lên một màu hồng nhạt.
“Cậu…cậu đừng nhìn nữa…”
“Cái…huyệt nhỏ của cậu đẹp quá.” Giọng anh trầm khàn, đầy du͙© vọиɠ.
Lời nói trần trụi của anh như một ngọn lửa đốt cháy, một dòng nước nóng bỏng lại trào ra, Thượng Quan Lam khẽ rêи ɾỉ, “Tôi... tôi khó chịu quá…”
“Khó chịu ở đâu?” Giọng anh dụ dỗ nói.
“Ở... ở đó…” Cô ngập ngừng, không thể thốt ra hai chữ “huyệt nhỏ.”
“Vậy cậu muốn tôi giúp cậu thế nào?”
“Giúp tôi liếʍ.”