Điên Cuồng Rơi Xuống

Chương 11: Trời mưa vào mùa hè

Trước Sau

break

Cận Ninh Giai vẫn luôn biết cái tâm tư không đơn thuần của cô ta. Chỉ cần cô ta không nói ra, không hành động gì quá đáng, anh cũng định mắt nhắm mắt mở cho qua. Ai ngờ, hôm nay cô ta lại thẳng thừng vạch trần mọi chuyện.

Cận Ninh Giai bật toàn bộ đèn trong phòng, căn phòng lập tức sáng bừng lên, bầu không khí ám muội cũng theo đó mà tan biến.

Nụ cười trên môi Khâu Tử Đồng khựng lại, cô ta chậm rãi buông vạt váy đang nắm chặt xuống.

Cận Ninh Giai bước đến bàn học, bắt đầu thu xếp đồ đạc của mình.

Thấy anh có ý định rời đi, Khâu Tử Đồng vội vàng chạy tới níu tay anh lại, giọng đầy hốt hoảng: “Anh, anh không dạy kèm cho em nữa sao?”

“Em nghĩ bây giờ tâm trí em còn để vào việc học được sao?” Anh lạnh nhạt hỏi ngược lại.

“Em…” Khâu Tử Đồng cắn nhẹ môi dưới, vẻ mặt có chút ủy khuất, “Em chỉ là…”

Như đã hạ một quyết tâm lớn, cô ta hít sâu một hơi, lắp bắp nói: “Anh Ninh Giai, em thích anh, anh có thể làm bạn trai em được không?”

Cận Ninh Giai khẽ nghiêng đầu nhìn cô ta. Gương mặt Khâu Tử Đồng đỏ ửng, lộ rõ vẻ bạo dạn sau bao nhiêu dồn nén.

Anh lạnh lùng rút tay ra khỏi tay cô ta, tiếp tục công việc dở dang. Thu dọn xong xuôi, anh quay sang nói với cô ta: “Xin lỗi em, anh đã có bạn gái rồi. Em bảo ba mẹ tìm gia sư khác nhé, sau này anh không thể dạy kèm cho em nữa. Tạm biệt.”

“Anh có bạn gái rồi sao?” Khâu Tử Đồng nhíu mày, giọng đầy ngờ vực, “Là cô gái vừa nhắn tin cho anh đúng không?”

Cận Ninh Giai im lặng không trả lời, lướt qua người cô ta, bước nhanh ra khỏi phòng.

Vừa ra khỏi nhà họ Khâu, anh lập tức gọi điện cho Thượng Quan Lam, hỏi cô bây giờ anh qua có tiện không. Thượng Quan Lam vui vẻ đồng ý, còn gửi cho anh mật mã cổng.

Thật trùng hợp, khu nhà Thượng Quan Lam ở ngay sát vách khu nhà Khâu Tử Đồng. Có điều, khu nhà của Thượng Quan Lam sang trọng và cao cấp hơn nhiều, những người có thể sinh sống ở đó đều thuộc giới thượng lưu giàu có hoặc quyền thế.

Đi bộ khoảng mười mấy phút, anh đã đứng trước cổng nhà Thượng Quan Lam.

Anh dừng lại trước hàng rào sắt, nhấn chuông cửa. Nửa phút sau, cánh cổng biệt thự từ từ mở ra.

Cô mặc một chiếc váy hai dây hoa nhí màu trắng, mái tóc dài xõa ngang vai, tươi cười rạng rỡ chạy đến đón anh.

“Chào cậu Cận Ninh Giai.”

“Chào cậu Thượng Quan Lam”

“Cậu ăn tối chưa?”

“Chưa.”

“Cậu muốn ăn gì? Tớ bảo dì nấu cho.”

“Gì cũng được.”

Nhà của cô rất lớn, xa hoa và lộng lẫy, phô trương một cách rõ ràng về thân thế và địa vị của gia chủ. Mẹ cô, một người phụ nữ duyên dáng sang trọng, sở hữu vóc dáng cân đối và nhan sắc xinh đẹp mặn mà, trông trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, cứ như chỉ mới ngoài ba mươi.

“Chào bác ạ.” Cận Ninh Giai khẽ cúi đầu chào.

“Bạn của Lam Lam nhà bác ai cũng đẹp trai thế này cơ à?” Mẹ của Thượng Quan Lam cười hiền hòa trêu chọc nói.

“Mẹ ơi, mẹ đừng trêu bạn con, cậu ấy hơi ngại giao tiếp.”

“Ừ ừ, không trêu nữa.” Mẹ Thượng Quan Lam vỗ nhẹ lên vai Cận Ninh Giai, giọng đầy thân mật, “Đừng khách sáo, cứ coi như nhà mình nhé con.”

“Lam Lam, con tiếp đãi bạn cho chu đáo.” Nói rồi, mẹ Thượng Quan Lam tao nhã vẫy tay, xách túi rời đi.

Sau bữa trưa, Thượng Quan Lam dẫn Cận Ninh Giai về phòng riêng của mình.

Căn phòng ngủ ngập tràn hương thơm dịu ngọt, đặc trưng của con gái. Nội thất gỗ tự nhiên ấm áp, tấm thảm trắng sữa mềm mại, ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua lớp rèm voan trắng nơi cửa sổ, khẽ chiếu lên cây đàn piano tĩnh lặng ở góc phòng.

“Cậu biết chơi piano à?”

Cô ngồi xuống chiếc bàn học, khẽ đung đưa chân, giọng đầy tự hào: “Tôi là 'dân piano' kỳ cựu đấy, tập từ bé tí.”

Cận Ninh Giai khẽ nhướng mày, ánh mắt lộ vẻ thích thú: “Đệm vài nốt nghe thử xem?”

“Cậu muốn nghe bài gì?”

“Bài nào cũng được.”

“Được thôi.”

Thượng Quan Lam nhẹ nhàng ngồi xuống trước cây đàn piano, khéo léo vén những sợi tóc mai vương trên má ra sau vành tai, rồi từ tốn đặt đôi bàn tay lên những phím đàn, ngón tay khẽ chạm vào nốt nhạc đầu tiên.

Ngay khi những nốt nhạc dạo đầu cất lên, Cận Ninh Giai đã nhận ra giai điệu quen thuộc của bài “Trời Nắng” của Châu Kiệt Luân.

Đôi ngón tay thon dài uyển chuyển trên phím đàn, từng nốt nhạc du dương như dòng suối chảy ra từ đầu ngón tay cô. Ánh nắng chiều dịu nhẹ xuyên qua lớp rèm cửa, phủ lên làn da cô một vầng sáng mờ ảo, bất giác kéo anh về ký ức của một ngày hè mưa rơi rả rích năm nào.

Tiếng ve sầu khẽ râm ran, tiếng nước tí tách rơi từ mái hiên, những viên đá lạnh va vào nhau lanh canh trong lon nước ngọt. Cô gái trong chiếc váy trắng tinh khôi ngồi tựa cửa một cửa hàng tiện lợi, tay chống cằm, ánh mắt lơ đãng dõi theo màn mưa.

Khung cảnh ấy vừa như một khởi đầu đẹp đẽ, lại mang dáng dấp của một kết thúc đầy tiếc nuối.

Cận Ninh Giai lặng lẽ ngắm nhìn góc nghiêng khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của cô, nhịp tim anh nhẹ nhàng hòa cùng những nốt nhạc cô gảy, mỗi nhịp đều vang lên rõ ràng, dứt khoát.

Cô luôn khiến anh nhớ đến những khoảnh khắc quan trọng một cách dễ dàng và sâu sắc. Anh sẽ không bao giờ quên giây phút cô can đảm tỏ tình dưới ánh mặt trời rực rỡ, và cả hình ảnh cô say sưa bên cây đàn piano lúc này cũng sẽ mãi khắc sâu trong tâm trí anh.

Ước gì khoảnh khắc này có thể ngừng lại.

Để em có thể mãi mãi thuộc về anh.

Nốt nhạc cuối cùng vừa dứt, Thượng Quan Lam bất chợt cảm nhận được hơi thở ấm áp phả nhẹ sau gáy.

Anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên vành tai mềm mại của cô, tham lam hít lấy hương thơm tươi mát, tinh khiết của hoa lan, rồi khẽ mơn trớn đầy dịu dàng.

Một dòng điện tê dại lan tỏa từ tai cô xuống tận trái tim, khiến cô khẽ run lên như chạm phải một luồng điện.

Anh dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô, đầu lưỡi nóng rực men theo vành tai xuống chiếc cổ thon dài, rồi từ từ hôn dọc xuống bờ vai mảnh khảnh, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua sợi dây áo mỏng manh.

Sợi dây áo trượt nhẹ xuống, hé lộ bờ vai trắng ngần và nửa khuôn ngực đầy đặn. Hương thơm ngọt ngào từ làn da cô lan tỏa, mang theo một ma lực quyến rũ khó cưỡng. Cận Ninh Giai khẽ cúi xuống, vùi mặt vào đôi vυ" mềm mại và thơm ngát của cô.

“Đợi... đợi một chút.” Thượng Quan Lam khẽ đẩy đầu anh ra, đứng dậy, giọng nói có chút run rẩy, “Tôi đi khóa cửa.”

Cô cẩn thận khóa trái cửa phòng, rồi tắt đèn, bước đến chiếc bàn trang điểm, dùng điện thoại kết nối với chiếc loa bluetooth, chọn một danh sách nhạc du dương.

Ngay từ những giây đầu tiên, giọng nữ khàn khàn, quyến rũ cất lên theo nhịp trống: “I've got this thing.”

Giọng hát đầy gợi cảm, lười biếng, bầu không khí ái muội trong phòng lập tức dâng lên đến đỉnh điểm.

Cận Ninh Giai tựa lưng vào cây đàn piano, khẽ mỉm cười nhìn cô: “Bật nhạc làm gì?”

Thượng Quan Lam bước về phía anh, vòng tay ôm lấy cổ anh, giọng thì thầm đầy ẩn ý: “Lát nữa lỡ có động tĩnh lớn quá, dì sẽ nghe thấy đấy.”

“Động tĩnh gì cơ?” Anh giả vờ ngây ngô hỏi lại, trong lòng đã hiểu rõ.

Thượng Quan Lam khẽ nghiêng đầu, hơi thở ngọt ngào phả vào vành tai anh: “Động tĩnh khi chúng ta... thân mật ấy.”

Hai người nhìn nhau cười đầy ẩn ý, cô nhẹ nhàng kéo tay anh, dẫn anh đến bên chiếc giường êm ái rồi đẩy nhẹ anh nằm xuống, vén chiếc váy ngắn ngồi lên đùi anh.

“Hôm qua tôi nợ cậu một lần, hôm nay để tôi 'chiều' cậu cho sướиɠ nhé?"

“Cậu định 'chiều' tôithế nào?" Anh nhẹ nhàng hỏi, giọng nói khàn khàn.

“Ngoài việc 'vào trong', cậu muốn làm gì tôi cũng chiều.”

Cô gái này càng ngày càng biết cách trêu chọc và quyến rũ anh rồi, một câu nói đơn giản cũng đủ khiến anh lập tức cảm thấy du͙© vọиɠ trỗi dậy.

Thượng Quan Lam cảm nhận được sự cương cứng đang trỗi dậy dưới hông mình, cố ý nhấc nhẹ người cọ xát lên nó, đôi mắt ướt át nhìn anh đầy mời gọi.

Đôi mắt ấy đẹp đến mức khiến người ta khó lòng cưỡng lại.

Ngọn lửa du͙© vọиɠ trong người Cận Ninh Giai như bị một mồi lửa đốt lên, bùng cháy dữ dội. Anh một tay ôm chặt lấy eo thon của cô, một tay nâng niu gáy cô, rồi cúi xuống chiếm lấy đôi môi mềm mại ngọt ngào của cô trong một nụ hôn nồng nàn đầy chiếm hữu.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc