Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Chương 19

Trước Sau

break

 

Không ai dám nhìn, cũng chẳng thể hành động thiếu suy nghĩ. Ngay cả đao kiếm cũng không làm đứt được những rễ hoa quỷ dị ấy. Vân Phong đau lòng khôn xiết.

 

Kinh thành đại sứ vừa đặt chân đến, tướng quân đã gặp chuyện không lành. 

 

Là kẻ nào ra tay tàn độc như vậy? Hay lời nguyền của Lạc Nguyệt thực sự đã giáng xuống? Trước đây, Vân Chiến Thiên từng đề cập điều này với ông, nhưng Vân Phong không dám nghĩ xa hơn.

 

Đột nhiên, tiếng động từ bên ngoài truyền vào, cắt ngang dòng suy nghĩ của Vân Phong. Ông nhìn ra, thì ra là tiểu thư tới.

 

Nhưng nơi này không phải là chỗ nàng nên đến. Cảnh tượng này quá đáng sợ, e rằng sẽ khiến nàng kinh hãi. Vân Phong vừa định bước tới khuyên ngăn thì đã thấy nàng cùng Truy Phong và Trục Vũ tiến vào.

 

“Tiểu thư, tướng quân qua đời trong hoàn cảnh quá bi thảm. Xin người dừng bước, để Vân Phong lo liệu mọi việc. Tiểu thư không nên bị tổn thương.”

 

“Ý của Vân tổng quản là chuyện của phụ thân ta, ta không nên quan tâm?”

 

“Tiểu thư đừng hiểu lầm, không phải ý Vân Phong là như vậy. Ta chỉ mong tiểu thư không phải chịu đau lòng. Dù gì, người cũng là thân nhân duy nhất mà tướng quân để lại trên thế gian này.”

 

“Nếu đã như vậy, chẳng phải ta càng phải thay người nhặt xác hay sao?”

 

“Nhưng… tiểu thư, bên trong…”

 

“Vân tổng quản,” Trục Vũ đứng bên cạnh lên tiếng, “ngài hãy để tiểu thư lo liệu. Tiểu thư đã trưởng thành, có những việc tiểu thư tự biết cách xử lý.”

 

Vân Phong trầm ngâm một lúc rồi gật đầu, không ngăn cản nữa. Dù sao, chuyện của tướng quân, tiểu thư có quyền được biết.

 

Vị Hi dẫn theo Truy Phong và Trục Vũ tiến về phía thư phòng.

 

“A…”

 

Một tiếng hét chói tai vang lên. Trục Vũ vội đưa tay bịt miệng mình, nhưng đôi mắt nàng vẫn không giấu nổi nỗi kinh hoàng.

 

Cái chết của tướng quân thật sự quá đáng sợ, quá bi thảm.

 

Tóc bạc trắng toàn bộ, hai mắt trũng sâu, trừng lớn đến mức không tưởng, phủ đầy những tia máu đỏ chằng chịt. Miệng ông mở rộng như đang cười nhưng lại mang theo sự đau đớn tột cùng. Gương mặt vặn vẹo, đầy thống khổ và quỷ dị. Làn da tím tái, khô quắt, không còn chút hơi nước, máu bị rút cạn, để lộ rõ từng khớp xương. Toàn bộ cơ thể chẳng khác nào một xác khô đã bị chôn vùi hàng ngàn năm.

 

Cái chết ấy, thật sự là chết không nhắm mắt.

 

Từ cánh tay phải của ông ta, một đóa hoa đỏ như máu lan tràn, rễ hoa bò đầy khắp cơ thể. Dưới chân ông, một cánh tay khô quắt bị chặt đứt nằm lăn lóc, rõ ràng là của binh sĩ xấu số đã bị đóa hoa hút sạch máu. Đóa hoa đỏ ấy yêu dị mà kiêu ngạo, khiến lòng người lạnh toát, nỗi sợ hãi như tràn ngập tâm hồn, khơi gợi ra những góc tối và ác ý sâu nhất trong nội tâm.

 

Trục Vũ sợ hãi đến mức lùi lại, chỉ biết đứng run rẩy. Truy Phong dù cố tỏ ra bình tĩnh nhưng không thể che giấu cảm giác khiếp đảm trước cảnh tượng quá đỗi kinh hoàng này.

 

Vị Hi khẽ thở dài, bước lên phía trước.

 

Nàng đưa tay định chạm vào đóa hoa đỏ yêu dã thì bị Vân Phong vội vàng ngăn lại.

 

“Tiểu thư! Ngàn vạn lần đừng động vào! Người xem cánh tay kia, đó chính là của một binh sĩ đã cố di chuyển thi thể tướng quân, nhưng bị đóa hoa hút sạch máu để lại!"

 

Vị Hi ngoảnh lại, liếc nhìn Vân Phong một cái, không nói gì. Sau đó, nàng kiên quyết đưa tay về phía đóa hoa. 

 

Dưới ánh mắt kinh hoàng của mọi người, Vị Hi nhẹ nhàng chạm lên cánh hoa, rồi khẽ xoay tay, tìm đúng vị trí, nhổ đóa hoa ra từ đài của nó.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc