Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Chương 18

Trước Sau

break

 

Khi mọi người còn đang bị cảnh tượng trong thư phòng dọa đến thất thần, từ phía cổng viện truyền đến một tiếng hét chói tai.

 

Âm thanh ấy, vang lên trong đêm khuya tĩnh lặng của Vân phủ, lại càng quái dị và đáng sợ khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt, khiến người nghe lạnh toát sống lưng.

 

“Thật sự có quỷ sao?” Một số binh lính nhút nhát thì thầm với nhau, giọng nói run rẩy.

 

“Có quỷ! Cứu mạng!” Tiếng hét chói tai càng lúc càng gần, khiến không ít người mồ hôi lạnh tuôn rơi.

 

“Có quỷ, cứu ta với! Hù chết ta rồi!” Cuối cùng, chủ nhân của giọng nói cũng xuất hiện trước mặt mọi người. Người đó chính là Tào Ứng. Quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trông ông ta chẳng khác gì kẻ bị dọa đến phát khiếp, hoàn toàn không còn dáng vẻ ngông cuồng của ban ngày. Bây giờ, ông ta chỉ còn lại bộ dạng hèn nhát thảm hại.

 

Tào Ứng đứng run lẩy bẩy, thậm chí suýt ngã quỵ xuống đất. Nhưng khi thấy một nhóm lớn binh lính đang vây quanh trước cửa thư phòng, ông ta liền thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng cảm thấy yên tâm hơn. Người đông như vậy, ông ta nghĩ, dù có quỷ cũng không đáng sợ nữa. 

 

Vốn bị hù chết khiếp, ông ta mới chạy đến tìm Vân Chiến Thiên cầu cứu. Không hiểu vì sao năm nay ông lại xui xẻo đến thế, chuyện gì cũng chẳng thuận lợi.

 

Tào Ứng lau mồ hôi, lẩm bẩm: “Hù chết ta mất! Vân phủ này đúng là nháo quỷ rồi! Ai da, không ổn rồi, ta phải nói chuyện với Vân tướng quân thôi. E là Vân phủ phải mời cao nhân về trấn áp mới được. Tướng quân vẫn ở trong thư phòng chứ?”

 

Vừa nói, Tào Ứng vừa tự tiện bước về phía thư phòng, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của các binh lính. Ông ta không đợi ai trả lời mà đã tự mình mở cửa bước vào.

 

“Aaaa…”

 

Một tiếng hét chói tai, đinh tai nhức óc, phát ra từ trong thư phòng, vang vọng khắp Vân phủ, như muốn xé rách màn đêm đặc quánh.

 

(8) Tiếp nhận Vân Gia

 

Đêm nay, định sẵn là một đêm không ngủ. Ánh trăng bị che khuất bởi những tầng mây đen dày đặc, bầu trời đêm như nghẹt thở, không một chút gió thoảng qua, càng làm tăng thêm bầu không khí nặng nề và áp lực cho Vân phủ.

 

Vân Phong, đại tổng quản của Vân phủ, vội vàng chạy tới thư phòng. Toàn bộ khu vực sân nơi Vân Chiến Thiên cư ngụ đã được trọng binh phong tỏa nghiêm ngặt.

 

Tào Ứng, người ngất xỉu tại nơi đó, cũng đã được đưa về sương phòng để nghỉ ngơi.

 

Lúc này, Vân Phong đã rơi lệ đầy mặt. 

 

Suốt cả đời gắn bó với Vân phủ, ông tận tâm quản lý hậu phương khi Vân gia quân xông pha trận mạc. Mấy chục năm qua, ông luôn cẩn trọng, nhưng giờ đây nhìn thấy tướng quân chết thảm, lòng sao có thể không đau? Dưới ánh đèn leo lét, mái tóc bạc trắng của Vân Phong càng khiến bóng dáng ông thêm cô đơn và tịch mịch.

 

Bấy nhiêu năm qua, sóng to gió lớn nào ông chưa từng trải? Nhưng hôm nay, trước cảnh tượng này, ông chỉ biết bất lực. 

 

Không ai dám tới gần thi thể của Vân Chiến Thiên. Trên thi thể ấy, một đóa yêu hoa đỏ rực, sắc máu tựa hồ sắp chảy ra ngoài, yêu dị vô cùng.

 

Những ai nhìn thấy đóa hoa ấy đều không khỏi sinh lòng sợ hãi. Sự kinh hoàng ẩn sâu trong tâm khảm bỗng chốc ùa ra, nhấn chìm trái tim họ. Đáng sợ hơn, khi có binh lính cố đến dọn thi thể của Vân Chiến Thiên, vừa chạm tay vào thì đóa hoa lập tức quấn lấy người ấy, hút máu hắn. 

 

Nếu không nhanh chóng chặt đứt cánh tay phải, hắn hẳn đã chịu chung số phận với Vân Chiến Thiên.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc