Giang Thành nằm trong khu vực nội địa, giữa tháng mười trời đổ mưa. Đêm qua, cô giáo chủ nhiệm đã gửi một thông báo cho nhóm lớp , trong đó đề cập rằng bộ khí tượng đã phát tín hiệu cảnh báo mưa lớn một mảng màu xanh lam, nhắc nhở phụ huynh về các biển báo, công trình tạm thời và các vấn đề liên quan khác ở bên dưới thông tin , quan trọng là trẻ em không nên ra ngoài để tránh gió và mưa. Khi mưa gió đổ bộ không bật quảng cáo ,tín hiệu điện tử, đồng thời thông báo sớm ngay hôm nay, việc tự học ban đêm đến muộn sẽ không bị tính là đi muộn và không bị trừ điểm. Mưa to không ngớt làm nứt kính cửa sổ.
Tôi thay giày trước cửa ra vào, Thẩm Nghị đang từ phòng tắm đi ra thấy tôi liền trở về phòng lấy chìa khóa xe: “Ba đưa con đi."
Tối qua cửa hàng kinh doanh tốt, sáng sớm hôm sau ông mới về, ấn đường nhíu chặt, mắt lờ đờ mệt mỏi .Tôi từ chối ra vẻ không quan tâm : “ Không cần đâu , Trâu Khải sẽ đến đón con.”
"Cậu ta đón con kiểu gì ? Đạp xe đạp?" Thẩm Nghị dừng lại động tác thay giày. Tôi nhìn xuống quầng mắt thâm và khuôn mặt sạm lại do thiếu ngủ như con ma cà rồng , không nói. "Không muốn cha đưa con đi?"
Thẩm Nghị đi đến bên cạnh tôi, cẩn thận vỗ vỗ vai tôi: "Con vẫn còn giận ba à?"
Tôi lãng tránh ,không thừa nhận điều đó: “Không có “.
Đôi mắt rực lửa của ông nhìn tôi thật sâu, trong lòng tôi như có ma, tôi cố ý tránh ánh mắt của ông quay lưng về phía ông, mở cửa bước ra: "Ngủ đi, giống như một con gấu trúc, không đẹp trai chút nào."
Nói xong, tôi một mình đi xuống nhà, cầm ô bước vào cơn mưa tầm tã một cách khó khăn. Đường dốc nhiều sóng gió, công tác quản lý tài sản của cộng đồng thiếu chặt chẽ, ven đường có nhiều vũng nước nhỏ, đôi giày trắng không thấm nước của tôi bị mưa làm bong tróc và ướt sũng chưa kịp bước ra khỏi cổng cộng đồng. Tôi lau nước trên mặt và qua khóe mắt, tôi nhìn thấy một chiếc xe tải đang tiến đến, bấm còi và dừng đều đặn trên con đường phía bên trái của tôi. Tôi nhìn lên và thấy Wuling Hongguang bình thường, nhưng khuôn mặt và giọng nói của chiếc xe này là duy nhất đối với tôi, một góc quen thuộc như vậy. Hôm mua xe, Thẩm Nghị đưa tôi đến chợ đồ cũ lái xe về. Tôi đã rất phấn khích và tôi nghĩ rằng tôi có một chiếc xe hơi ở nhà. Nhưng hiện tại tôi không vui chút nào . Tôi lau bớt nước trên giày và lên xe.
"Thật sự là hỗn đản, lau tóc đi."
Thẩm Nghị liếc tôi một cái rồi ném khăn sạch lên đầu tôi.
“Cầm lấy.”
Ông đưa tôi một chiếc túi đựng giày và đồng phục học sinh để thay.
Ông ấy thở dài:“Định tắm mưa axit hay gì , tỏ ra mạnh làm gì không biết.”
Tôi có thể nghe qua một chút nâng niu và một chút nuoong chiều, tâm trạng u ám của tôi cứ vậy trở nên thanh bạch và ngọt ngào hơn một chút. “Hứ”
Tôi ậm ừ rồi cãi lại "Nếu con là hỗn đản thì cha cũng liền là đại hỗn đản."
Ông ấy mỉm cười, như ngầm thừa nhận lời tôi nói, lái xe đến trường tôi một cách thoải mái cho đến khi đưa tôi đến cổng trường. Ông ấy không quay xe lại cho đến khi tận mắt nhìn thấy tôi đi xuống hành lang bão táp và lấy lại chiếc ô. Suốt thời gian đi học, tôi hay lơ đãng, nhìn nét mặt mình qua chiếc gương soi lén đặt trên bàn học, tôi rất bận tâm. Tôi sắp lao vào thực hiện một nỗ lực táo bạo nhất chưa từng có trong đời. Đây là cách tuyệt vọng nhất và cũng là hy vọng nhất mà tôi có thể nghĩ đi nghĩ lại, ý tưởng này rất biến thái, rất đáng sợ, nhưng tôi đã chết tâm không biết bao nhiêu lần, tôi đã nghĩ lại không biết bao nhiêu lần, và mong muốn có được ông ấy mãi mãi và tôi sẽ cháy hết mình thực hiên mong muón này, tôi không có lý do gì cả, chỉ là tôi có không thể tách rời với ông ấy, cho dù là không thể cứu vãn, tôi cũng sẽ không từ bỏ nó. Để tái sinh môtj lần nữa.
“Do thời tiết xấu nên hôm nay em sẽ không học lớp tự học ban đêm.,,
sau khi tan học cô chủ nhiệm nhắc lại lớp là đêm nay sẽ có sấm và sét, các học sinh nhớ chú ý đi đường về cẩn thận, cố gắng tránh ra ngoài ở yên trong nhà ôn tập học tập. Cô vừa dứt lời, trên bầu trời lóe lên một tia sáng, sấm sét vang lên trên đầu, tất cả học sinh đều xì xào, kinh hãi. Mọi người đều náo động, có lẽ vì một lý do nào đó mà tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Một kế hoạch nào đó đã âm thầm lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần trong lòng đã ngủ yên từ lâu và nó sắp sửa được thực hiện. Nếu làm thì chỉ có hai kết quả, không làm thì tôi sẽ không bao giờ có được. Tôi không thể chờ đợi một thời điểm tốt hơn, nếu tôi bỏ lỡ nó, tôi có thể hối hận cả đời. Chỉ tối nay, kế hoạch sẽ được thực thi . Sau khi tan học, mở điện thoại lên và nhận được tin nhắn của Thẩm Nghị. Ông có WeChat nhưng ông không sử dụng thường xuyên và cửa tiệm cũng không giao đồ ăn bên ngoài, vì vậy các mối quan hệ xã hội của ông rất đơn giản.Ông có chuyện gì thường sẽ trực tiếp gọi cho tôi, không gọi được liền gửi một đoạn tin nhắn.
Ví như hiện tại: “Dịch Hoan, chú Liêu Thâm của con vài ngày nữa sẽ về quê làm ăn, một vài người bạn cũ ở xí nghiệp gặp nhau trong tiệm. Cha không thể rời khỏi cửa hàng, dì Hương Hương của con tình cờ đi đến chợ nông sản để mua trái cây và cô ấy đã lái xe đến đón con. "
Tôi cau mày, ngón tay chạm vào thanh tin nhắn:” Không cần!Con không còn là trẻ con nữa ! Con có thể tự đi bộ về nhà !!”
Trước khi bấm gửi, tôi nhìn lên và thấy một chiếc ô cán dài màu đỏ tươi, dưới chiếc ô là một bóng người, một người phụ nữ trong chiếc váy dài lộng lẫy, giống như một cô gái mê hoặc, đến với tôi với một nụ cười tinh tế, "Hoan Hoan, cha con đang bận, để cô đưa con về."
Tôi nín thở, cố nặn ra một nụ cười ngượng ngùng vẻ lịch sự, đặt điện thoại lên màn hình và nhét lại vào túi quần đi học. Rốt cuộc, yin nhắn đã không được gửi đi. Cô đang lái một chiếc ô tô điện năng lượng mới, nhìn từ bên ngoài trông khá mini, nhưng không gian bên trong không hề nhỏ, thậm chí còn rộng rãi. Tôi đang ngồi ở ghế phụ, muốn lấy một tờ giấy lau mặt, nhưng phát hiện hộp giấy đã trống. Cô ấy thuận lợi khởi động xe, quay mặt lại nhìn tôi, nhìn thẳng rồi ngồi xuống trong một tư thế có trật tự: "Hoan Hoan, tờ giấy ở trong hộp bảo quản, con có thể mở gói ra."
“Ồ.” Tôi bước tới, mở tủ lấy một gói giấy, vô tình lấy ra một chiếc hộp bìa cứng màu đen to bằng lòng bàn tay và để rơi dưới chân, tôi cúi xuống nhặt nó lên.
Một thương hiệu quen thuộc. Có hai dòng viết màu trắng trên hộp không được niêm phong. Bao cao su nam naked-in siêu mỏng và mịn. Tôi nhìn chằm chằm vào các ký tự lớn với đôi mắt nóng bỏng, và nhìn thấy một dòng ký tự nhỏ bên cạnh nó.
"Vô hình, năng lực đặc biệt, mặc vào cũng giống như không mặc, thật ngầu!"
Tô Hương là người mới vào nghề, mấy ngày nay cô ấy không lái xe, thời tiết xấu, sau khi tan sở thì giao thông phức tạp, cô ấy bận quá không dám nhìn tôi. Cận cảnh.