Tôi ngước mắt nhìn lên chiếc máy hút mùi mới được lắp, hiệu quả cũng không tệ lắm, chỉ một lát toàn bộ khói dầu trong phòng bếp đã bị hút hết đi, trong phòng bếp cũng không còn mùi gì lạ nữa, cái quạt thông gió bên trên đầu tôi cũng được thay bằng một cái mới toanh.
Thẩm Nghị đổ cơm chiên trứng với nước tương ra khỏi chảo, không rung chuông mà nhíu mày gọi ra ngoài cửa sổ. “Hoàng Đại Hải!? Cậu đang ở đâu?”
Hoàng Đại Hải co rúm lại, âm thanh nguyên bản cao vút giờ đã thấp đi vài độ. “Ông chủ, tôi tới ngay đây!” Mặt mày ủ rũ chạy tới bưng đồ ăn bên cửa sổ, giống như đang nhặt một củ khoai lang nóng đến phỏng tay, nhanh chóng cầm đĩa cơm chiên trứng chạy ra ngoài.
Trước khi đi, anh ta còn nhìn tôi với ánh mắt đồng tình.
Thẩm Dịch rửa sạch chảo, châm một điếu thuốc, bỏ vào miệng, sau đó hít một hơi, trong làn khói ông ấy liếc mắt nhìn về phía tôi. “Hoan Hoan, ba có chuyện này muốn nói cùng với con.”
Tôi đang rửa từng cây cần tây một, “Vâng, ba cứ nói đi.”
Ông ấy trầm ngâm, “Lần đó là ba ba làm sai, không quan tâm đến cảm nhận của con, sẽ không có lần sau. Nếu con cảm thấy không thoải mái, ba sẽ không dẫn thêm người nào quay về nữa.”
Nước từ trong vòi ào ào chảy xuống, tôi dơ tay vặn nhỏ vòi nước xuống một chút.
Tôi cười nhạt một tiếng, sau đó nói. “Nếu ba không đưa về thì người ta có thể tự mình đến.”
Ông ấy thở dài, sau đó xoa đầu tôi. “Sáng nay ba đã nói với cô ấy rồi, sau này sẽ không như vậy nữa.”
“Ồ, tuỳ hai người thôi.” Tôi gật đầu, vẻ mặt vô cảm.
Vừa nói xong, tôi ném cần tây và cà tím đã rửa sạch vào trong rổ, rồi xoay người đi ra ngoài dưới cái nhìn chằm chằm nóng rực của ông ấy.
“Dịch Hoan.” Thẩm Dịch gọi tôi lại.
Tôi quay lưng về phía ông ấy, cũng chẳng thèm quay đầu nhìn lại.
“Sau này nếu con muốn uống rượu thì cứ nói với ba, ba sẽ uống cùng với con, được không?”
Tôi mím môi, không đồng ý cũng chẳng từ chối, ra cửa đi lên lầu.
Sau khi đóng cửa phòng lại, tôi ngồi trên ghế sô pha nghịch điện thoại di động.
Tôi xem video mà Hoàng Đại Hải đã gửi, anh ta vẫn nhiệt tình trước sau như một, anh ta gửi nguyên cả một video dài hướng dẫn toàn bộ từ A-Z. “Làm thế nào để trở thành một blogger trang điểm và thay đổi khuôn mặt xuất sắc.”
Cuối cùng anh ta còn gửi thêm một tin nhắn. “Em gái Hoan Hoan, em có một làn da rất đẹp, ngũ quan cũng cân đối xinh đẹp, khuôn mặt không cần trang điểm đã ưa nhìn. Nếu em đăng mấy video trang điểm lên mạng nhất định sẽ được nhiều người biết đến, anh trai đây bảo đảm với em!”
Sau vài giây, anh ta lại gửi một icon đang buồn rầu. “Quên đi, ông chủ nhất định không đồng ý đâu.”
Lòng tôi nghẹn lại, vừa thấy thế tôi liền trả lời lại, “Ai quan tâm đến ông ấy có vui hay không, ông ấy cũng không quản được em.”
Hoàng Đại Hải gửi một icon bái phục, “Em gái Hoan Hoan, trên đời này chỉ có mình em là người duy nhất khiến cho ông chủ không có cách nào trị được.”
Tôi cười xuỳ một tiếng, “Em tính cái rắm gì, không phải còn có Tô Hương hay sao?”
Xem hơn một tiếng đồng hồ, mất thêm hơn một tiếng nữa để nghiên cứu, tôi vẫn cứ do dự mãi, cuối cùng vẫn quyết định mở Taobao ra, mua một đống đồ make up.
Sau đó, tôi xem thử vòng bạn bè của Tô Hương. Bài đăng mới nhất là bức ảnh chụp cô ấy và một vài người bạn đi cắm trại ở công viên vào hai ngày trước, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ giống như viết lên mặt bốn chữ… Năm tháng tĩnh lặng, một kiếp bình an.
Tôi lướt xem một lúc, sau đó lưu lại mấy bức ảnh chụp nguyên người của cô ấy.
Sau đó, tôi lên mạng tìm kiếm mấy bộ quần áo và váy có cùng kiểu dáng với cô ấy, cuối cùng là đặt hàng.
Sau khi làm xong hết tất cả mọi chuyện, tôi nằm đè lên trên ghế sô pha, tim đập thình thịch mãnh liệt.
Tôi cúi gằm mặt giống như đang chôn sâu vào trong lòng đất, mất một lúc lâu sau tôi mới bình tĩnh lại được.
Hai giọt nước mắt trong veo chảy xuống dưới, tôi dơ tay lau đi, sau đó nở một nụ cười chua xót.
Thẩm Dịch Hoan ơi Thẩm Dịch Hoan, hoá ra mày vẫn luôn yếu ớt như vậy.
Hoá ra, mày lại khao khát đến như vậy, khao khát Thẩm Dịch chỉ yêu một mình mày.