Ngày hôm sau, tôi ngủ đến bốn giờ chiều mới tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn mơ mơ hồ hồ, rèm cửa trong phòng khép chặt, ánh đèn u ám mờ ảo.
Đầu của tôi giống như bị va đập vào một thứ gì đó, đau nhức, di chứng của việc say say rượu.
Tôi dừng lại một lúc, cau mày hừ nhẹ một tiếng, sau đó từ từ đưa tay lên bật đèn, ngồi dậy, nheo mắt nhìn những dòng tin nhắn đang nhảy lên liên tục trên điện thoại.
Có một tin nhắn được gửi đến từ lúc mười giờ sáng, “Thẩm Đại Hoan, tỉnh lại chưa đó?”
Một tin nhắn hiện bây giờ: “Nói thật, tôi vẫn quen với dáng vẻ lạc quan yêu đời của cậu hơn, giống như một con ŧıểυ cường* đánh mà không chết, không giống như tối hôm qua, chết rũ như một con tôm mềm không xác vậy, râu ốc sên có thể chọc hai cái lỗ trên người của cậu được rồi đấy.”
*ŧıểυ cường: gián
Tôi đè lên tin nhắn thoại, giọng nói có chút khàn khàn, thấp giọng mắng chửi. “Trâu ŧıểυ Khải, em gái cậu, cậu mới là ŧıểυ cường, cậu mới là con tôm mềm, đều là côn trùng với nhau, cậu không thể tình cảm thương hương tiếc ngọc với tôi một chút được hay sao?”
Cậu ta gửi một tin nhắn thoại, trong đó cậu ta nở một nụ cười xấu xa, sau đó nói. “Tôi không có em gái, cũng chẳng có tình cảm, cậu vẫn muốn cᏂị©Ꮒ hay sao?”
“Khốn kiếp.”
Cậu ta rất thích cãi nhau với tôi, thời điểm cãi nhau cũng chẳng kiêng kỵ gì cả, mặc dù đa phần cậu ta cãi toàn thua tôi, nhưng cậu ta vẫn cứ làm chuyện này mà không biết mệt.
Đúng lúc này, bụng tôi kêu lên òng ọc, tôi cũng chẳng có tâm trạng nói chuyện cùng với cậu ta nữa, tôi đặt điện thoại của mình sang một bên, sau đó đi rửa mặt.
Trong nhà bếp có cháo loãng hãy còn nóng, ngoài ta có thêm mấy món ăn nữa, còn có canh giải rượu, tôi ăn một chút, sau đó đi xuống lầu.
Công việc kinh doanh trong cửa hàng vẫn diễn ra như bình thường, Thẩm Nghị vẫn đang bận rộn trong nhà bếp giống như cũ, Hoàng Đại Hải đang đứng ở trước quầy lễ tân, thỉnh thoảng rảnh rỗi sẽ lướt douyin một lúc.
Vừa nhìn thấy tôi đi xuống dưới nhà, thoáng chốc khuôn mặt đen sạm của anh ta đã trở nên đỏ bừng.
Tôi cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng vẫn đi đến gần tủ đá, lấy một lon Sprite. Vừa thấy vậy, anh ta vội vàng ngăn cản tôi. “Em gái Hoan Hoan, đó là đá, em không thể uống được, uống nước ở nhiệt độ bình thường không phải tốt hơn hay sao?”
Vừa dứt lời anh ta cũng chẳng cần hỏi tôi có đồng ý hay không mà đã trực tiếp giật lấy chai Sprite lạnh trên tay của tôi, sau đó đổi cho tôi một lon nước Sprite mới, trong nháy mắt đã mở lon nước ngọt ra.
Tôi nhận lấy lon nước mà anh ta đưa, anh ta lại hỏi tôi một lần nữa. “Đầu của em còn đau không, tỉnh rượu rồi sao?”
Tôi gật đầu, nhấp một ngụm Sprite. “Không sao đâu.”
Hoàng Đại Hải ngượng ngùng nhìn tôi, “Em còn nhớ chuyện đã xảy ra tối hôm qua không?”
Tôi cũng không nhớ rõ lắm, chỉ là một vài dấu vết mơ mơ hồ hồ, hình như tôi bị ba của tôi mắng cho một trận, sau đó tôi còn khóc lóc rất thảm thiết.
Tôi không muốn nghĩ lại chuyện này nữa, cũng chẳng muốn nhắc đến, tôi chỉ nhìn anh ta cười cười, lắc đầu, sau đó liếc nhìn chiếc điện thoại di động trên mặt bàn, bên trên đó đang tự động phát một đoạn video.
Một người phụ nữ có dung mạo tầm thường đang trang điểm, một bên là một mộc và một bên là đang trang điểm, sau mấy chục giây, gương mặt của người này thay đổi hoàn toàn, thần thái và ngũ quan giống như một diễn viên nổi tiếng thực thụ.
Nhìn thấy tôi cúi đầu xem đến không thể rời mắt, Hoàng Đại Hải liền cầm điện thoại di động của mình lên, sau đó hứng thú bừng bừng mà đưa điện thoại đến trước mặt của tôi, giới thiệu cho tôi nghe. “Em gái Hoan Hoan, em đừng nhìn sau khi người ta trang điểm đẹp như vậy mà tưởng người ta là minh tinh đấy nhé, nhìn qua thì rất giống minh tinh nổi tiếng nhưng thật ra nhan sắc của người này rất bình thường, mỗi lần anh xem đến mấy video kiểu này, anh liền nghĩ rằng, nếu em quay mấy cái video này, chắc chắn chỉ sau một đêm em sẽ trở thành một người đẹp võng hồng có vô số người hâm mộ…”
*Võng hồng: những người nổi tiếng ở trên mạng
Tôi cũng không thèm để ý xem anh ta nói gì, sự chú ý của tôi đều dồn hết vào đoạn video kia, tôi tò mò hỏi anh ta. “Anh Đại Hải, người đăng video này tên là gì vậy?”
“Em cảm thấy hứng thú với chuyện này sao? Để anh gửi qua Wechat cho em.” Giống như tìm được một tri âm tri kỷ, Hoàng Đại Hải vui vẻ hớn hở tiếp tục giới thiệu cho tôi nghe. “Em Gái này có chút tài năng, nhân ngày sinh nhật của cô ấy, dưới phần bình luận có một người nước ngoài đã gửi lại cho cô ấy một lời nhắn, nói là nhớ mẹ của mình nhưng bà ấy vẫn đang ở dưới quê, không dùng được smartphone, hỏi cô ấy có thể trang điểm sao cho giống mẹ của mình được hay không, em gái này cũng là người sủng fan, đồng ý một cách rất dứt khoát, sau khi video được đăng lên mới phát hiện ra, thật sự giống y hệt.”
Trái tim của tôi rung động một cách kịch liệt, tôi nhìn vào đôi mắt đang tỏa sáng dưới mái tóc màu vàng chóe của Hoàng Đại Hải. “Lợi hại đến vậy sao?”
Anh ta thật thà gật đầu, “Không những vậy! Video này có triệu like, hay để anh gửi cho em xem thử nhé?”
Tôi xua tay, “Không cần đâu, một lát nữa em sẽ tự tải về xem, cảm ơn anh Đại Hải.”
Nói xong, tôi nhanh chóng mở cửa phòng bếp ra, định đi vào bên trong phòng bếp.
“Em gái Hoan Hoan.” Hoàng Đại Hải nắm chặt lấy tay của tôi, vẻ mặt rất khẩn trương lo lắng, sau đó anh ta nhỏ giọng nói. “Em đừng vào, hôm nay từ lúc xuống dưới nhà đến giờ, tâm trạng của ông chủ vẫn rất tệ, từ lúc mở cửa đến giờ đã làm hỏng cái nồi mới mua rồi đấy, áp suất trong phòng bếp cũng rất thấp… Em nên tránh đi.”
Tôi ngẩn người, tự hỏi tại sao ông ấy lại làm hỏng việc như vậy.
Vì tôi uống rượu hay sao? Tôi tự giễu, trong lòng cảm thấy rất khó tin, ông ấy sẽ quan tâm đến chuyện đó hay sao?
Hay là vì tôi không đồng ý chuyện giữa ông ấy và Tô Hương? Khả năng cao là như vậy rồi.
“Không sao đâu, ông ấy còn có thể đánh được em chắc?” Lòng tôi như rơi xuống đáy cốc, tôi lạnh lùng cười một tiếng, sau đó vén rèm ra đi vào.
Thẩm Dịch đang mặc một chiếc áo màu xám, lòng bàn tay cầm một quả trứng gõ lên thành nồi, mới mấy giây đã làm quả trứng vỡ ra thành ba mảnh, sau đó ông ấy ném vỏ trứng vỡ vụn vào trong thùng rác, cổ tay rắn chắc đang hất chiếc chảo to tướng, vừa nhìn đã biết đang làm cơm chiên trứng.
Tôi bước vào, hờ hững chào một tiếng. “Ba.”
Ông ấy không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt hỏi tôi. “Con đã đói bụng chưa?”
Tôi đi qua giúp ông ấy rửa cà tím và cần tây, lắc đầu nói. “Con không đói, đã ăn xong rồi.”