Ta nghịch ngợm miệng anh ta như nhào bột, liền thấy khóe miệng anh ta có khuyên môi đá lấp lánh.
Hoàng Đại Hải lại đỏ mặt: "Em gái Hoan Hoan, để anh đưa em lên lầu..."
Tôi chạm vào cái khuyên môi đá hình viên tròn kia, tiến lại gần và cười khúc khích, “Anh Đại Hải, sao anh đeo cái khuyên môi đá mà còn màu đỏ nữa trông buồn cười quá”.
"Đây là một cái nốt ruồi, Hoan Hoan, em gái, em đang bị ảo giác."
Tôi nhìn anh ta mà không nghe được anh ta đang nói gì, dưới ánh đèn chói lọi, mọi thứ đều trở nên mơ hồ, tựa như trong một bọt bong bóng xinh đẹp, không biết sao người trước mắt trở thành Thẩm Nghị, đôi mắt sâu thẳm đó, sống mũi cao tắp, đôi môi mỏng kia, tôi vuốt ve đường nét của anh ta rồi thở dài: "Ba ơi, sao con trông không giống ba vậy? Ba nói xem con có phải con ruột của ba không?"
Vừa nói, tôi vừa mở hai tay ra, ôm lấy cổ anh ta, áp mặt vào mặt anh ta: "Ba ơi..."
"Thẩm Dịch Hoan, con đang lên cơn điên gì thế?"
Phòng bếp phía sau vang lên một tiếng sấm lớn, một trận gió lớn xẹt qua, tôi đã bị một lực mạnh kéo tới chạm vào một khuôn ngực.
Hoàng Đại Hải lập tức đứng dậy, đi ra xa, giải thích một cách bàng hoàng: "Ông chủ, em gái Hoan Hoan say rồi, em ấy đang nói trong say ..."
Giọng nói của người đàn ông vô cùng lạnh lùng và uy nghiêm vang vọng bên tai: "Hoàng Đại Hải, cậu đi rửa bát, xoong nồi trong bếp!"
"Đều rửa cả sao? Oh oh oh!" Hoàng Đại Hải đáp lại liên tục và chạy vào bếp sau như thể chạy trốn để giữ mạng.
Hương thơm trái cây thanh đạm quen thuộc xộc vào mũi, đây là mùi sữa tắm tôi mua, một chai cho ông ấy chai cho tôi, trên người tôi cũng có mùi này.
Tôi đặt lưng vào ngực ông ấy, ngẩng đầu lên không biết gì, mơ hồ nhìn thấy chiếc cằm như điêu khắc của ông ấy, đẹp trai và gợi cảm, tôi biết chắc ông ấy là Thẩm Nghị, đưa tay lên sờ sờ râu ria trên cằm ông ấy.
Ông ấy hất tay tôi ra với vẻ mặt lạnh nhạt, nắm lấy vai tôi và thô bạo nhấc tôi lên lầu.
Ông ấy dùng một chân đạp vào cửa, đưa tôi về phía bức tường trong cơn thịnh nộ, và phạt tôi đứng đó.
Giọng khiển trách của ông ấy rất uy nghiêm: "Ai kêu con uống bia? Hon mới? Cô bao nhiêu tuổi? Con uống loại bia nào, và uống với ai? Nói cho ba biết sự thật!"
Tôi cảm nhận được sự hung dữ của ong ấy, và khi tôi nhớ lại những sự việc gần đây, mũi tôi chua sót, nước mắt tủi thân lã chã rơi thẳng xuống, đưa tay với vẻ đáng thương định ghé sát ôm ông ấy tìm sự an ủi, ông ấy tuy nhiên không chút nương tình mà hất tôi ra, lạnh giọng nói: "Đừng làm nũng! Đứng lên cho ba! Con đã đi chơi bời với ai? Đêm nay đừng hòng mà ngủ nếu không nói cho ba biết! "
Tôi bật khóc lấy tay lau đi, mu bàn tay ướt nhẹp, tôi cũng không quan tâm, tôi tự ôm mình, bất lực ngồi xổm xuống rồi bật khóc.
Ông ấy chỉ lạnh lùng đứng đó nhìn tôi, nhìn nước mắt tôi nhòe nhoẹt trên khuôn mặt, nhìn tôi khóc đến mức thở không ra hơi, và nhìn vai tôi run như cầy sấy.
Một lúc lâu sau, ông ấy thở dài thườn thượt rồi lặng lẽ kéo tôi dậy đi vào nhà vệ sinh.
Xả khăn bằng nước ấm, ông ấy cẩn thận lau những giọt nước mắt và nước mũi trên mặt tôi.
Tôi mơ hồ cảm thấy đó là chiếc khăn của ông ấy, mà tôi đã tặng cho ông ấy, có lần trường đi tham quan học tập, học sinh tự làm đồ thủ công ở trung tâm thủ công, tôi chọn làm một chiếc khăn với con vịt lông vàng tươi dễ thương có thêu lụa trên đó với tên của ông ấy "Nghị", ông ấy đã sử dụng nó trong vài năm và không muốn đánh mất nó.
Tôi đã từng tự mãn về điều đó, trong trái tim của ba, tôi là người đặc biệt.
Ông ấy bế tôi đang lơ mơ đến giường, cúi xuống nhẹ nhàng cởi giày, ngồi xuống đầu giường, đè chặt các góc chăn.
“Con ngủ đi, có gì mai anh nói tiếp.” Cuối cùng ông ấy cũng nhẹ nhàng vuốt ve trán tôi.
"Ba ... con thích ba ..." Tôi xoay người lại, đưa tay ôm eo ông ấy, dụi mặt lên cái bụng không mỡ thừa của ông ấy, mơ hồ hỏi: "Còn ba, có thích Hoan Hoan không? "
Ông ấy nói "ừm" và xoa đầu tôi bằng lòng bàn tay, "Con gái ngốc, ngủ đi."