Sau khi say vẫn thấy khó chịu, thậm chí còn tệ hơn trước đó.
Không phải thường nói là "cách giải quyết lo lắng, chỉ có thể là Đỗ Khang" sao?
Tôi đã nghĩ mình sẽ cảm thấy dễ chịu hơn khi say, nhưng sự thật cho tôi biết: Tôi quá ngây thơ.
Trong lồng ngực dường như có thứ gì đó mắc nghẹn, ngột ngạt như bị ngạt thở, khóe mắt không biết từ lúc nào rưng rưng đầy nước mắt, nó nhỏ giọt xuống, ướt hết cả mặt.
Thực chất là dùng rượu để giải sầu sầu lại thêm sầu.
Giờ phút này đây, tôi chỉ cảm thấy mình thật tệ, thật nực cười, thật buồn.
Trâu Khải đậu xe đạp cách cửa quán thịt nướng không xa, cởi dây thắt lưng buộc trên eo ném vào thùng rác bên cạnh, đặt tôi xuống, đỡ lấy thân thể sắp ngã xuống của tôi: "Đại hoan, trực tiếp đưa cậu lên lầu hay sao? "
Tôi sờ vào túi lắc đầu: "Tôi không mang theo chìa khóa nhà, đưa tôi đến quán."
Trâu Khải nhướng mày: "Cậu muốn chết sao, ba cậu không mắng chết cậu khi nhìn thấy cậu thế này sao!"
Tôi tự giễu, tự cười: "Tôi muốn bị mắng cũng không được, ông ấy không thèm quan tâm đến tôi, ông ấy giờ đây đã có vợ, con gái có hay không đều được..."
Trâu Khải cảm thấy rất bất lực trước tôi: "Này, Đại Hoan, vừa phải thôi, đó là ba cậu chứ không phải chồng cậu, cậu không quản được lịch sử tình ái của ông ấy! Hai năm nữa cậu sẽ vào đại học, và họ không thể chướng mắt cậu nữa. "
Đầu càng ngày càng nặng, những thứ trong tầm mắt lẫn vào nhau mờ mịt không rõ ràng.
Giọng của Trâu Khải dường như đến từ một thế giới khác, tôi buồn bã ngẫm nghĩ, thật ra cậu ta cũng không hiểu tôi đang nghĩ gì cả, cậu ta chỉ nhìn thấy phần nổi của tảng băng, còn vô số góc khuất trong tim tôi, đó là sự thật khó mà mở lời, làm sao cậu ta hiểu được những đấu tranh và mâu thuẫn trong tôi?
Tôi không muốn cậu ta coi thường tôi, kể cả khi tôi say.
Tôi hiếu thắng nên giả vờ mạnh mẽ dùng nắm đấm vỗ mạnh vào vai cậu ta, "Được rồi ... Cảm ơn cậu nhé, ŧıểυ Khải, tôi về đây."
Nói xong tôi loạng choạng đi đến quán thịt nướng dưới tấm biển đèn đỏ.
Chỉ có một bàn khách trong quán, Hoàng Đại Hải tướng tá to lớn đang ngồi ở ghế cạnh cửa lướt tiktok, khi thấy tôi bước vào không vững, anh ta vội vàng chạy lại đỡ tôi và bị sốc: "Em gái Hoan Hoan, sao em lại khóc? Chết thật, em còn uống cả bia à? Ai bắt nạt em? Ngồi ngồi ngồi lại nói chuyện với anh Đại Hải."
Trong lòng trống rỗng, đầu đau kinh khủng, cơn say dâng trào, tôi nằm dài trên chiếc bàn tròn màu gỗ, đôi mắt nhòe đi, nhìn anh ta cười ngáo.
Hoàng Đại Hải bị bộ dạng của tôi làm cho hoảng sợ, anh ta nhìn về hướng nhà bếp phía sau và nháy mắt với tôi: "Em gái Hoan Hoan, ông chủ sẽ mắng em khi thấy em như thế này!"
Tôi chu chu môi, cảm thấy anh ta càu nhàu ồn ào lắm, hơn nữa còn mắt to mắt nhỏ, trên đầu mọc lên hai cái sừng, tôi tò mò chống tay lên bàn mà bò dậy, duỗi hai ngón tay ra định nắm lấy sừng trên đầu của anh ta.
Hai cái sừng đột nhiên biến mất, tôi cảm thấy kỳ quái, nhìn chằm chằm mái tóc màu vàng của anh ta, mặt mày méo mó qua lại, trầm giọng hỏi: "Anh Đại Hải, hai cái sừng trên đầu anh đâu?"
Anh ta ngây người xoa xoa mái tóc màu vàng hỏi: "Cái sừng gì? Cái sừng ở đâu ra?"
"Trên đầu của anh có hai cái gạc nai, dài thật dài ..." Trên mặt có chút ngứa, tôi vươn tay gãi gãi má, nheo mắt nhìn anh ta thì thào nói, "Còn cả mắt của anh, sao một lớn một nhỏ vậy?"
Hoàng Đại Hải sửng sốt, nhưng một lúc sau, anh ta mới phản ứng lại, bật cười và xoa xoa đầu tóc của tôi: "Em gái Hoan Hoan, em uống say rồi, cô gái ngốc này!"
"Anh say thì có ... Em không có say ..." Giọng điệu của anh ta khiến tôi tức giận hơn, tôi lại ghé sát vào, duỗi ngón tay ra bóp chặt môi anh ta, "Anh khâu lại, không được nói chuyện, anh nói chuyện chọc tức người lắm. "
Khuôn mặt rám nắng của anh ta đỏ bừng vì hành động táo bạo của tôi, và anh ta ngây ngốc, bất động mà nhìn tôi.