Đó là khuôn mặt của tôi! Đó là giọng của tôi!
Hai tay cô ấy yếu ớt gãi vào tấm lưng lớn của người đàn ông, và cô ấy đang nhấp nháy hét lên: "Ba ... con không muốn nữa ... ba ... con sắp chết mất ..."
Tôi tỉnh dậy khỏi giấc mơ, thở hổn hển.
Ngắm nhìn trần nhà với đôi mắt to tròn những hình ảnh vụn vặt còn lại trong giấc mơ lơ khoogn sao huơ đi được, phong cảnh hữu tình khiến người ta thật khó quên.
Tôi vô cùng sợ hãi và không thể ngăn được khuôn mặt và nhịp tim của mình, và muốn tiếp tục, những lời chỉ trích về đa͙σ đức và luân lý khiến tôi không thể chịu đựng được, nhưng ham muốn dị dạng lại không hài lòng mà chống lại, giống như ác quỷ trong tháp đàn áp, kêu gào và cố gắng muốn được chạy ra khỏi.
Như thể từ trong hỗn loạn nhìn trộm được thời cơ, một thứ bùa dán chấn áp nào đó cứa vào tim tôi thật đau, tôi tự tát mình một cái thật đau, tự mắng mình là đồ biến thái, và ôm lấy chính mình một cách mỏng manh cùng với tiếng rêи ɾỉ, như con thú nhỏ tự liếʍ láp vết thương, tự thôi miên chính mình, ngươi không phải là đứa biến thái.
Tôi có lẽ sắp chết rồi.
Một ngày nọ, khi tôi đang đi lên lầu, Lăng ŧıểυ Miêu kêu tôi đang trong khi thất hồn lạc phách lại, nháy mắt, và hỏi một cách đầy bí hiểm: "Này, ba của em, với bà chủ chị bên nhau hả? Có phải sắp tổ chức tiệc cưới không?"
Tôi giận dữ nói: "Không phải việc của chị."
"Ấy chà, sao gần đây khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của em lại cứ nhăn nhó suốt vậy, em đừng có không vui, nói cho chị biết, khi nào thì hai người họ đi đăng ký kết hôn?"
“Em không biết.” Tôi ủ rũ bỏ đi với vẻ mặt không cảm xúc.
Một ngày cuối tháng 9, bà nội của tôi, người đang sống trong viện dưỡng lão, gọi cho tôi và hỏi tôi một cách bí hiểm: "Hoan Hoan, ba con có phải có bạn gái không?"
Tôi không biết tại sao mọi người đều đến hỏi tôi.
Sao mà tôi biết được?
Tại sao không đi hỏi người đương sự, tại sao không đi hỏi Tô Hương?
Người kết hôn lại không phải tôi!
Tôi rất tức giận, nhưng đối phương là bà nội nên tôi đành kìm lại, “Con không biết, bà nên hỏi ba.”
“Ấy chà, tính tình của ba con, làm sao mà chịu nói với bà chứ?” Bà nội sốt sắng nói, “Con giúp bà nội hỏi, xem ba con nghĩ như thế nào, nếu thực sự gặp được một cô gái thích hợp thì có thể kết hôn, cũng không còn nhỏ nữa, bà nghe người ta nói cô gái đó cũng ngoài 30 rồi nếu còn chậm trễ sẽ nguy hiểm trong việc sinh nở, giờ bà nội vẫn còn giúp đỡ giữ giùm được nhưng khi lớn rồi thì không được nữa, con hối xem, nếu ba con thích thì mau kết hôn đi.
Tôi bực quá nên đành vờ vịt chấp nhận nhưng sau khi cúp máy, tôi chỉ muốn tìm chỗ nào đó để mượn rượu giải sầu.
Chắc chắn ở nhà mình thì không thể nào.
Quán đồ nướng cũng không được.
Tranh thủ ngày nghỉ hàng tháng, Thẩm Nghị bận việc kinh doanh ở quán ở tầng dưới và không có thời gian quan tâm tôi, vì vậy tôi đến chỗ của Trâu Khải và gọi một món đồ giao tận nhà và một thùng bia.
Ngồi trong phòng khách rộng cực kỳ của nhà cậu ta, với hàng chục chai bia bày trên bàn, tôi chán nản chuẩn bị mở để nốc sạch.
Trâu Khải vừa đi ra khỏi phòng trò chơi, bị bộ dạng của tôi làm cho hoảng sợ, vội vàng ngăn tôi lại: "Dã Đại Hoang, bia không phải uống như vậy, sao cậu không kêu thêm mồi nhậu?"
Tôi cuộn mình trên lớp thảm, đầu tóc rối bù, đã uống một bình to, đầy rượu, cả người toàn mùi rượu, tôi mặc kệ cậu ta tiếp tục uống.
“Sao cô em như cậu không nghe lời khuyên, tôi gọi đồ ăn cho cậu, uống bia lúc đói sẽ không tốt đâu!” Cậu ta sốt ruột, giành lấy chai rượu, tôi tức tốc đi giành lại, cậu ta nói sao cũng không chịu cho tôi.
Tôi mất bình tĩnh đá cho cậu ta một cú thật mạnh: "Cậu làm gì vậy? Không phải bất cứ lúc nào cũng rất chào đón tôi đến nhà cậu sao, sao uống có xíu rượu cũng nhỏ nhen vậy?!"
Cậu ta không thèm để tâm tới chuyện say sưa của tôi và dạy dỗ tôi: "Tôi nhỏ nhen gì chứ, cậu đây là muốn uống cho chết mà, đàn ông không uống rượu như cậu nữa là, hiểu chưa?"
Tôi không còn sức để tranh cãi với cậu ta.
Tôi mềm nhũn, chống cằm giữa hai chân chụm với nhau, hai mắt ngơ ngác nhìn chai rượu màu xanh lá cây trước mặt, cầm lấy một chai mới và mở nắp.
Cậu ta thấy tôi không nghe lời, lại lao đến ôm chầm lấy tôi rồi lại nhanh chóng lấy chai bia đi.
“Không được phép uống nữa!” Cậu ta giả vờ hung dữ với tôi.
Tôi thẹn quá hóa giận, vừa la mắng vừa đứng dậy đi ra ngoài: "Trâu Khải chết tiệt, cậu thật là không chút thú vị, tôi không uống rượu này nữa, tên quái nào thèm đến nhà nát này của cậu chứ! Nghỉ chơi, bà đây không chơi với cậu nữa!"
"Ehhhh! Đại Hoan! Cậu đừng nghiêm túc quá, thế thì mất hứng lắm, được rồi, được rồi, tôi uống cùng cậu, cùng cậu uống rượu, cậu bình tĩnh đi mà bà cô của tôi."
Không làm được gì, cậu ta chỉ có thể dỗ dành tôi đang đi tới cạnh cửa, dọn đồ ăn thức uống ngon cho tôi, cậu ta uống với tôi hai chai, giữa chừng cướp đi một chai của tôi.
Lần đầu tiên tôi uống rượu, tôi hơi say, và hình ảnh bắt đầu đè lên nhau trước mặt tôi, tôi còn cảm thấy hơi buồn nôn.
Trâu Khải đưa tôi về nhà trong bộ dạng sắp khóc tới nơi: "Ba cậu sẽ đánh tớ không đó, ba cậu thực sự quá mạnh, nhìn những cơ bắp đó khiến người ta dựng tóc gáy, cậu định giết tôi hả Đại Hoan."
Tôi tập tễnh mềm mỏng nằm trên lưng cậu ta, và cậu ta để tránh tôi mơ hồ mà rơi xuống đã tìm một sợi dây để buộc eo chúng tôi lại để tránh tôi ngã xuống.
Tôi mơ hồ lẩm bầm: "Không đâu ... bây giờ ông ấy đang bận hẹn hò, ai mà rảnh quan tâm cậu chứ."
Khi Trâu Khải nghe thấy điều này, cậu ta thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là tốt."
"Tốt cái đầu cậu." Tôi đưa nắm đấm lên đấm cậu ta một cú, chỉ là không chút sức lực gì, mềm như bông gòn, “Tôi… thà để ông ấy đánh cậu… cũng không muốn ông ấy hẹn hò…”
Trâu Khải loạng choạng bước đi và thở dài: "Nghĩ thoáng chút đi Đại Hoan, ba cậu sớm muộn gì cũng kết hôn, sớm muộn gì cậu cũng phải làm quen với nó thôi, đừng có bướng bỉnh như vậy, thêm người thương cậu không tốt sao. "
Đầu tôi vù vù rối rắm, mặt đất như đang chuyển động, tôi khẽ mở mắt ra,tư duy trì trệ, mất một lúc mới nói: "Vậy thì tại sao cậu lại không chịu mẹ kế mà ba cậu tìm cơ chứ?"
"Ba tôi tìm là người để phân chia tài sản với tôi, không như cậu, có người mẹ giặt giũ nấu cơm cho cậu không tốt sao?"
“Không tốt, tôi có thể tự mình làm được.” Giọng tôi nhẹ nhàng không chút trọng lượng, “Tôi không muốn mẹ kế, chính là không muốn.”.
"Được rồi, được rồi, được rồi cậu là lớn nhất." Cậu ta bất đắc dĩ thở dài phụ họa theo, "Nếu mẹ kế ở nhà của cậu, cậu sẽ làm sao? Chuyển đến nhà mới của tôi?"
Tôi ủ rũ không vui, buồn rười rượi mặc cho cơn gió thoảng qua má.
Trán đập vào lưng của cậu ta, im lặng không trả lời.