Sáng hôm sau, tôi suýt chút ngủ dậy trễ, mở hé mắt với khuôn mặt ngái ngủ chuẩn bị đi xuống lầu.
“Hoan Hoan, cháu sắp đi học à?” Một giọng nói ngọt ngào quyến rũ truyền đến tai tôi, mê hoặc và cuốn hút.
Tôi đang cắn vào một chiếc bánh mì sandwich, và tôi ngẩng đầu lên, vô tình làm răng tôi va vào đâu đó trong miệng, khiến mặt tôi co giật vì đau.
“Bụng của cháu vẫn không thoải mái sao?” Cô ấy nhẹ giọng hỏi.
"Còn chút, cảm ơn dì Hương Hương đã quan tâm."
“Đây là súp nóng dì hầm, còn đây là nước đường nâu.” Cô ấy cười với tôi một cách ngọt ngào, rồi đặt túi đựng lên ngăn tủ bên cạnh “Cháu mang theo đi học uống nhé.”
Chiếc váy xếp ly màu đỏ hồng với phần hông bó sát cho thấy thân hình đầy đặn trước ưỡn sau nhảnh của cô thể hiện rõ từng chút một, cô ấy vặn vẹo người đi xuống, chiếc mông tròn trịa hếch lên, sự cuốn hút gợi cảm của phụ nữ lan tỏa.
Cô ấy duỗi tay ra, ngón tay trắng như ngọc ngà nắm lấy đôi giày cao gót màu đen đặt sang một bên, đổi thành dép lê một cách thuần thuộc.
"Hoan Hoan, ba của con đâu? Vẫn đang ngủ à?" Khi hỏi đến đây, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy đã nhuộm một chút đỏ không dễ gì nhìn ra.
Nhưng con mắt tinh tường của tôi đã phát hiện thấy nó.
Đã biết mà còn hỏi, tôi mím môi chửi thầm trong bụng một tiếng chết tiệt, cô ấy mới sáng ra muốn đi dụ dỗ ai chứ?
Đột nhiên tôi rất thất vọng, vì chỉ có thể là ba tôi ...
Tôi quay lưng về phía cô ấy và nghe thấy tiếng cô ấy đang đi về phía phòng của ba tôi, tôi quay người lại thì thấy cô ấy đẩy cửa ra, một góc của bộ đồ màu đỏ thẫm còn lại đã đi vào bên trong, nhẹ nhàng đóng lại để che đi sự tồn tại của nó.
Tôi cắn môi, không để ý đến sức cắn, và không biết qua bao lâu, một mùi tanh mặn lan tỏa trong miệng.
Ngoài cửa sổ nắng chói chang, nhưng tôi cảm thấy thời tiết trên thế giới hôm nay vô cùng lạnh giá, tuyết bay bay mù mịt.
Tôi nhìn vào tấm gương soi toàn thân ở lối vào, một đám mây đen tràn ngập trong mắt tôi, tối âm u mà đè nén xuống khiến nó không chút lối thoát.
Tôi sững sờ mà mang giày thể ȶᏂασ màu trắng, bước ra ngoài, ủ rũ đóng sầm cửa và dùng chân đá vào cửa.
Tôi đang lơ đãng, lên lớp bị mấy giáo viên bắt được, họ yêu cầu tôi lên bảng làm bài, có người thì kêu trả lời câu hỏi, có câu tôi trả lời đúng cũng có câu trả lời sai, đầu óc không minh mẫn cứ mơ hồ choáng váng.
Trâu Khải nhìn thấy tôi nằm trên bàn một cách chán nản khi lên lớp, nên sau khi tan lớp ngồi xuống trước mặt tôi, cau mày hỏi tôi: "Thẩm Dịch Hoan, chuyện gì xảy ra với cậu trong hai ngày nay, héo hon dữ vậy, không chút nào giống với ‘tỉnh dã đại hoang’, cậu giờ giống ‘tỉnh bi kịch’ hơn. "
Nói đến "Tỉnh dã đại hoang" là có sự tích.
Kể từ khi tôi bắt đầu sử dụng điện thoại thông minh, tôi đã gọi chung biệt danh tài khoản của mình trên tất cả các nền tảng xã hội là "Tỉnh dã đại hoang".
Trâu Khải tò mò và hỏi tôi tại sao.
"Bởi vì tôi tên là Thẩm Dịch Hoan."
Cậu ta khó hiểu: "?"
Tôi đã nói vớ vẩn với cậu ta: "Họ của ba tôi là Thẩm, còn tôi tên là Dịch Hoan, tôi đã tách nó ra và gọi nó là Dã (Dịch = Dã = dã) Đại Hoan (Hoang), nghĩa là dù cho có gặp chuyện không vui, cũng nên lạc quan, hoan hoan hỉ hỉ, hiểu chưa? "
Cậu ta trợn mắt: "Văn hòe hoa lá, cậu rảnh quá rồi."
Tôi: Cậu thì biết cái rắm.
Sau bấy lâu nay, tôi vẫn dùng câu "cậu thì biết cái rắm, nó được gọi là nỗi buồn của một triết gia." Để chặn miệng cậu ta, chỉ là mất đi sự khí khái và vô tư lúc đầu tôi có, tôi nhỏ nhoi đến mức như một cọng cỏ có thể bị thổi bay bất cứ lúc nào, mong manh yếu ớt, "Không tin thì cậu đi tìm kiếm thông tin đi, chín trong mười triết gia đã từng ở trong trạng thái trầm ngâm như tôi, không trải qua một chút lạnh giá sương băng, làm sao có thể có hương hoa mai thơm ngát.”
Cậu ta khịt mũi, kèm theo vẻ tạch lưỡi và vò rối mái tóc dài của tôi: "Trêu ngươi tôi mà, trông cậu thế này làm gì mà giống với nhà triết học ngược lại giống một ông già sắp cưỡi hạc về tây hơn."
"Cậu không biết lịch sử triết học, không có năng khiếu văn học nghệ thuật, nho tử bất khả giáo, biến biến biến ngay đi." Tôi vùi mặt vào trong cái tổ do khuỷu tay tạo ra và mặc kệ cậu ta.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, dường như vẫn như trước, tôi đi sớm về muộn, tối mịt mới về, thấy cửa quán buôn bán tấp nập, chú Liêu Thâm vẫn không chịu quay trở lại làm việc trong quán nhưng Tô Hương thường xuyên đến quán để giúp đỡ.
Cô ấy không cần quản lý trung tâm của mình nữa sao?
Tôi quẫn trí và biết rất rõ rằng mọi thứ đã thay đổi chóng mặt.
Thẩm Nghị đã nhận định địa vị của Tô Hương.
Tô Hương nhập vai bà chủ rất tốt, những người khách gọi là "Bà chủ, bà chủ" vì những chuyện vặt vãnh, chỉ để trêu chọc cô ấy., cô ấy cũng không ngại không giận, chỉ là cười dịu dàng đáp lại, không chút gì bực tức
Trong lòng tôi thấy khó chịu lắm, cảm giác như thứ quý giá và nâng niu nhất sắp được trao cho một người nào đó, bên kia thì đắc ý, tự hào bao nhiêu thì tôi lại buồn và không nỡ bấy nhiêu.
Tôi giống như một cái ly thủy tinh, nứt ra rạn nứt, sắp vỡ tan tành.
Nhưng tôi có thể làm gì chứ?
Tôi chỉ có chơ mắt nhìn mà thôi.
Sau hôm đó, tôi thường nằm mơ vào ban đêm.
Phía sau cánh cửa mờ mịt, lửa nóng tích tụ nhiều năm bùng lên, thân thể cường tráng của người đàn ông cùng thân thể trần trụi của người phụ nữ dính chặt vào nhau không chút khe hở, người đàn ông tinh khí tràn đầy mà đẩy mạnh và nhanh vào, mờ mờ có thể nhìn thấy vùng kín hồng nhuận của người phụ nữ đang không ngừng mấp máy nuốt nhả, tiếng rêи ɾỉ phát ra, cô ấy bị nghiền nát bị lấp đầy, say sưa trong cuộc tình.
Khuôn mặt của người phụ nữ bị mái tóc đen che lại, trong khi người đàn ông đang tung hoành thì cô ấy ngẩng mặt lên, tôi nhìn thấy những giọt nước mắt trào ra vì cơn cực khoái trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy, trái tim tôi chợt thắt lại.
Tôi đã bị làm cho ngây người.
Cuối cùng, tôi có thể nhìn rõ khuôn mặt mờ ảo ban đầu của cô ấy, và nghe thấy giọng nói xa xăm vốn có của cô ấy.