Dịch Hoan

Chương 6.2: Đau bụng kinh

Trước Sau

break

 

“Thẩm Dịch Hoan, tại sao con còn ăn dấm của người cha già này nữa vậy?” Thẩm Nghị cảm thấy buồn cười.

 

Ông ấy đứng dậy, đi hai ba bước để vòng qua đầu giường bên kia, sau đó ngồi xuống bên cạnh tôi. “Bụng còn đau không?”

 

“Ba làm con đau đến chết cũng được.” Tôi bướng bỉnh nói.

 

Ông ấy xoa mặt của tôi, “Nói vớ vẩn cái gì đó.”

 

Tôi nhắm mắt lại, nhưng tôi có thể cảm nhận được ánh mắt sâu thẳm của ông ấy đang dừng lại trên khuôn mặt tôi, lưu luyến khiến trái tim của tôi trở nên mềm nhũn.

 

Tôi nghĩ thầm trong lòng, cho dù ông ấy có bao nhiêu người phụ nữ đi chăng nữa thì trong lòng ông ấy, tôi vẫn luôn là người rất đặc biệt.

 

Không biết có đúng hay không, tôi cũng không muốn hỏi, dù sao thì tôi cũng có tự tin là như vậy.

 

Có lẽ được thiên vị nên không bao giờ phải sợ hãi, không biết trời cao đất dày.

 

Hình như ông ấy đang chìm vào hồi ức xa xôi nào đó, tôi nghe thấy giọng nói xa xăm mà buồn bã. “Ba có một người bạn học từ hồi cấp ba, thời đi học người đó ngồi ở trước mặt của ba, cũng giống con, một khi đến những ngày đặc biệt đó là cô ấy lại đau đến lăn lộn.”

 

Lần đầu tiên ông ấy kể cho tôi nghe về quá khứ của mình, tôi tò mò mà mở một mắt, nhìn chằm

chằm vào dáng người cao lớn mơ hồ của ông ấy. “Cô ấy cũng là di truyền sao?”

 

“Không phải.” Thẩm Nghị mỉm cười, đắm chìm trong chuyện cũ, vẻ mặt của ông ấy khiến tôi cảm thấy hơi xa lạ. “Cô ấy tự mình làm, kinh nguyệt đến rồi còn lén ăn đồ lạnh và thức ăn cay, không quan tâm đến tác hại, chấp nhận trước ngọt sau khổ.”

 

“Đau cô ấy cũng ăn hay sao??”

 

Tôi cũng không hiểu, cấp hai tôi bắt đầu có kinh nguyệt, kể từ đó đến giờ Thẩm Nghị quản tôi rất nghiêm khắc, không cho phép tôi ăn cái này không được ăn cái kia, một đống điều cấm kỵ và một loạt quy tắc, chế độ làm việc và nghỉ ngơi đều được sắp xếp một cách rõ ràng khoa học, phải ngủ sớm dậy sớm, luôn giữ trạng thái tâm lý thật tốt, không được giận dỗi.

 

“Cô ấy là một người rất quê mùa, sống trên núi từ khi còn nhỏ, trước khi đi học cấp ba cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy que kem, cũng chưa được ăn lẩu lần nào, cô ấy cũng rất hiếm khi đi ăn nhậu chơi bời, cũng không ai dạy cho cô ấy biết phải chú ý đến cơ thể của mình.”

 

Không hiểu tại sao giọng nói của Thẩm Nghị lại trầm xuống, tôi cảm thấy hơi lạ, ngửi được hơi thở không hề tầm thường, nhưng tất cả mọi thứ cứ như sương mù xem hoa mò trăng đáy nước vậy, một mảnh mờ mịt, không biết lạ ở chỗ nào.

 

“Sau đó thì sao?” Tôi mở to mắt, hỏi.

 

Đôi môi mỏng của Thẩm Nghị mím chặt lại, lấy một bao thuốc lá từ trong túi quần ra, sau đó xé bọc ni lông bên ngoài, bỏ một điếu thuốc vào miệng, nhưng không hề châm lửa.

 

Ông ấy ngồi ở mép giường, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói. “Chết rồi.”

 

Tôi sững sờ, ngây người hỏi lại. “Bởi vì đau bụng sao? Đau bụng cũng có thể khiến người khác chết như vậy sao?”

 

Ông ấy quay lại nhìn tôi, bật cười một tiếng, sau đó xoa đầu tôi. “Đồ ngốc, làm sao mà đau đến chết người được chứ.”

 

“Cái đó…”

 

“Ung thư dạ dày.” Nụ cười trên khoé miệng của ông ấy dần dần biến mất, vẻ mặt trở nên cô đơn. “Từ khi phát hiện đến lúc chết chỉ vỏn vẹn một tháng mà thôi, thời điểm cô ấy mất cô ấy mới ngoài hai mươi tuổi, là một cô gái còn rất trẻ.”

 

Trong lòng tôi cũng cảm thấy bi ai, vì người xa lạ kia mà khổ sở. “Ba, quan hệ giữa hai người rất tốt sao? Ba đã đi gặp cô ấy sao?”

 

“Quan hệ vẫn ổn.” Thẩm Dịch vừa xoa bụng của tôi vừa nhẹ giọng nói. “Không đi, bên cạnh cô ấy còn có người khác.”

 

“Ai cơ?”

 

“Chồng của cô ấy.”

 

“À.” Tôi cảm thấy được an ủi một phần nào đó, tôi bò tới xoa xoa mu bàn tay của ông ấy. “Ba, mỗi lần nghe thấy chuyện quá khứ bất hạnh này con đều cảm thấy rất vui vì đã được sống, con nên trân trọng cuộc sống hiện tại này.”

 

“Hửm?” Ông ấy hỏi lại, “Con vẫn còn giận ba và dì Hương Hương của con hay sao?”

 

Tại sao lại như vậy! Nhắc đến vấn đề này làm cái gì! Phá hỏng cả bầu không khí!

 

Trong lòng tôi nhói lên một chút, tôi thả cánh tay của ông ấy ra, xoay người sang phía bên kia, quay lưng về phía ông ấy, một lúc lâu sau cũng không nói câu gì nữa.

 

“Nhóc con, ngủ chưa vậy?”

 

Tôi giả vờ ngủ, không thèm quan tâm đến ông ấy nữa.

 

Trong lòng nặng trĩu, chua xót đến kỳ lạ.

 

Thẩm Nghị ở bên cạnh tôi một lát, nhẹ giọng nói chúc ngủ ngon, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

 

Nghe được tiếng đóng cửa, không biết lý do tại sao, trong lòng tôi cảm thấy rất mất mát.

 

Càng ngày tôi càng không hiểu chính mình nữa.

 

Tôi chợt bật khóc, nước mắt chảy xuống, người bắt đầu chệnh choạng, cuối cùng tôi lại chìm vào giấc ngủ.

 

 

break
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc