Vừa về đến nhà, Thẩm Dịch bật bình nóng lạnh lên, sau đó đẩy tôi vào phòng tắm tắm nước ấm, ông ấy còn chuẩn bị sẵn túi chườm nóng cho tôi. Hiện tại, ông ấy đang bận rộn làm việc ở dưới nhà, cũng đã mười một giờ đêm rồi.
Tôi nằm lăn qua lộn lại ở trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được, đầu tiên là do bụng tôi đau ê ẩm, thắt lưng cũng đau dữ dội, thứ hai là vì những hình ảnh giao hợp kịch liệt triền miên giữa nam và nữ không ngừng hiện lên trong đầu tôi, cảm xúc cứ lên xuống phập phồng, khiến tôi cảm thấy không thể kiềm chế và ngăn chặn lại được.
Sự tra tấn về cả thể xác lẫn tinh thần cứ đan xen nhau, tồi tệ đến mức giống như một tai hoạ.
Sau đó, tôi không biết mình đã chìm vào giấc ngủ bằng cách nào.
Nửa đêm tôi gặp ác mộng, trong giấc mơ tôi khóc đến tê tâm liệt phế*, mơ thấy có người muốn giết tôi.
*Tê tâm liệt phế: đau đớn đến tột cùng
Có một bóng ma lúc ẩn lúc hiện, tôi chạy thục cả mạng, nhưng bàn chân lại giống như có ai đó đang dùng keo nước dính chặt lấy mặt đất, không thể cử động được.
Đối phương là một đám người đen sì, họng súng tối om dang chĩa thẳng vào gáy của tôi, lưỡi lê sắc bén sáng trưng đang tiến gần về phía của tôi, dường như sắp xuyên thủng cổ họng của tôi.
Phía sau lưng không biết bị một thế lực nào đó đẩy mạnh một cái, tôi loạng choạng ngã về phía trước, cuối cùng chân của tôi cũng được giải thoát.
Tôi chạy như bay về phía trước, chạy giống như người điên không muốn sống nữa, gió lạnh thổi thẳng vào cổ họng của tôi nhưng toàn thân của tôi vẫn toát đầy mồ hôi nóng rát.
Tôi vừa chạy vừa thở hồng hộc, cắm đầu chạy trốn, người đàn ông mặc đồ đen kia cũng không chịu buông tha cho tôi, hắn đang đuổi theo tôi gần trong gang tấc.
Tôi chật vật mà chui vào trong một cái hang vô cùng yên tĩnh, vừa khóc lóc vừa bò, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, thời điểm tôi vừa bình tĩnh lại vì tưởng rốt cuộc mình cũng an toàn thoát khỏi sự truy đuổi của kẻ thù, thì tôi nghe thấy những âm thanh “khè khè” ở xung quanh.
Trong tay của tôi là thứ gì đó rất trơn, trong lòng tôi run sợ nhưng vẫn cố sờ thử, bỗng nhiên tôi kinh hãi trợn trừng mắt.
Cái gì vậy?
Chúng nó đang bò lên trên, từng con một cuốn lấy tôi.
Lúc này tôi mới hoảng sợ nhận ra rằng, trên đỉnh đầu, dưới mông và lòng bàn tay, tất cả đều là những con rắn đang uốn éo! Tất cả đều là rắn!
Đây là một hang rắn!
A!
Tôi hét lên một tiếng, chợt bừng tỉnh từ trong giấc mộng, tôi nhận ra cơ thể mình toàn là mồ hôi lạnh.
Nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt, vẫn còn đang chảy không ngừng, không biết từ lúc nào Thẩm Nghị đã ôm chặt tôi vào lòng, bàn tay to lớn đang vuốt ve cái trán ướt đẫm mồ hôi của tôi, tay còn lại thì xoa bụng giúp cho tôi.
Hai mắt của tôi đẫm lệ, trong phòng không bật đèn, nhưng trong bóng tối, tôi vẫn nhìn thấy ông ấy mặc một chiếc tạp dề ngàn năm không thay đổi, làn da bị khói hun đến mức chuyển sang màu lúa mạch, giờ phút này, đôi lông mày sắc như kiếm của ông ấy cũng bị bóng đêm thuần hoá khiến nó trở nên mềm mại hơn rất nhiều.
“Không sao đâu, Dịch Hoan.” Ông ấy nhẹ nhàng xoa dịu cảm xúc của tôi, “Chỉ là ác mộng mà thôi, ba luôn ở bên cạnh con, đừng sợ.”
Lòng bàn tay to lớn mạnh mẽ áp vào bụng của tôi khiến chỗ đau nhức cũng đỡ hơn rất nhiều, dưới sự an ủi của ông ấy, dây thần kinh căng chặt của tôi cũng dần thả lỏng hơn.
Tôi sụt sịt mấy tiếng, bình tĩnh được một lúc, sau đó dơ tay đùa nghịch với lông mày của ông ấy, cuối cùng nghẹn ngào hỏi một câu. “Ba, con có một chuyện muốn hỏi ba, ba phải nói thật cho con biết.”
“Ừm, hỏi đi.” Ông ấy nắm lấy cánh tay đang bắt đầu kéo lông mày của tôi, sau đó bỏ vào trong chăn. “Con nhóc này, muốn hỏi chuyện giữa ta và dì Hương Hương của con phải không?”
“Hừ, ba lại biết rồi.”
Ông ấy không chút khách khí mà nhéo lên mặt của tôi, “Haiz, không phải mấy chữ này được viết sáng trưng trên khuôn mặt của con hay sao?”
Tôi ôm chặt lấy eo của ông ấy, khuôn mặt vùi vào bụng của ông ấy cọ qua cọ lại, cơ bắp cứng rắn đến mức khiến người khác kinh ngạc. “Ba, tại sao con đang suy nghĩ cái gì ba cũng đều có thể nhìn thấu như vậy mà con lại không hiểu ba đang nghĩ cái gì? Như vậy không công bằng.”
Ông ấy bật cười, “Con nhóc này, con mới bao nhiêu tuổi đầu chứ? Ba lớn hơn con cả một giáp, ăn muối còn nhiều hơn cả số cơm mà con ăn, vậy mà con dám cùng ba so sánh chuyện này hay sao?”
“Nhưng vẫn không công bằng, ba còn không chịu thừa nhận nữa.”
Ông ấy cười nhẹ không nói.
Ngoài cửa sổ rất yên tĩnh, thành phố cũng đã chìm vào giấc ngủ, cành lá của một vài cây đại thụ cao ngang tầng năm khẽ đung đưa bên ngoài cửa sổ, tiếng nói chuyện của hai người pử trong phòng giống như mê ngủ.
Cơn buồn ngủ lại ập đến, tôi ngáp hai cái liên tục, cả người bắt đầu mệt rã rời.
“Ngủ đi, Dịch Hoan, ngày mai còn phải đi học nữa.” Ông ấy vỗ nhẹ lên bả vai của tôi, hết lần này đến lần khác, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ chìm vào giấc ngủ.
Với tôi mà nói, chiêu này thật sự rất hiệu quả, càng ngày tôi càng thả lỏng, suy nghĩ dần trở nên mơ hồ.
Ngón tay của tôi cào nhẹ lên cơ bắp trên bụng của ông ấy, tôi mở miệng trong mơ hồ. “Ba, ba và Tô Hương làm cùng từ khi nào vậy?”
“Nói ‘làm’ thì hơi quá, cô ấy không gả ba cũng chẳng cưới, là quan hệ nam nữ bình thường mà thôi.”
Giọng nói từ tính xuyên qua làn da của ông ấy, rõ ràng rành mạch.
Bọn họ ở bên nhau chính là sự thật, trái tim tôi co rút đau đớn một chút, tôi im lặng một lát, sau đó trong lòng mang theo sự may mắn, hỏi lại. “Cơ sở mát xa của dì ấy có thể cung cấp loại phục vụ kia? Ba có thể tự kiềm chế được hay sao?”
Vừa nghe tôi nói như vậy, ông ấy vỗ đầu tôi, thấp giọng mắng. “Nói bậy cái gì đó, mặc dù người ta chỉ mở cửa hàng quy mô nhỏ nhưng vẫn kinh doanh rất đều đặn.”
Trong lòng tôi cảm thấy rất hụt hẫng, hừ, đây là đang bảo vệ cô ấy hay sao.
Tôi khó chịu bò ra khỏi người ông ấy, sau đó lăn vào chiếc chăn bông ở bên cạnh, bò đến mép giường, đưa lưng về phía ông ấy, nghẹn ngào nói. “Vậy ba đi luôn đi, đi tìm dì ấy ngay bây giờ, lúc đó hai người có thể thường xuyên làm việc cùng nhau hơn.”
Nói xong còn không quên đá vào đùi của ông ấy một cách đầy oán hận.
Thẩm Nghị rít lên một tiếng, chửi một câu thô tục.