Ông Bá vội vàng gặng hỏi, thầy Hoàn nhíu mày, tiết lộ một khi đã dùng loại bùa gỗ này thì không dừng lại được, một khi hồn phách bị hút hết vận thế thì chỉ có nước hồn phi phách tán, không đầu thai được nữa. Ông Bá khựng lại, mắt đảo như rang lạc giữa tấm bùa và quan tài của cha mẹ, bà Hồng đứng đằng sau bấm chồng một cái.
Ông Bá giật mình, xoa hai tay vào nhau: “Ba má con lúc còn sống thương con thương cháu lắm, nếu mà biết có thể làm tụi con sống tốt, chắc chắn ba má sẽ đồng ý thôi.”
Bà Hồng cũng cúi đầu, cố rặn ra vài giọt nước mắt, nhưng ai ở đây mà không thấy khóe miệng nhếch cao của bà cơ chứ. Mấy người khâm liệm cho bà Gấm đang lén lút hóng chuyện nhìn nhau bĩu môi, đều cảm thấy khinh thường hai vợ chồng vì phú quý mà không màng người thân này. Vợ chồng ông Bá không quan tâm, chờ họ giàu rồi sẽ lên thành phố hưởng phước, ai quan tâm đám chân đất nghĩ gì?
Con Lài chúi trong góc, đầu óc vẫn choáng váng sau cái tát của ba nó. Lúc ngẩng đầu lên, nó thoáng thấy thầy Hoàn nghiến chặt quai hàm, ánh mắt nhìn ba má nó lạnh buốt như nhìn người chết.
Sau khi đóng nắp áo quan, lục tục có hàng xóm tới viếng. Thấy chiếc quan tài to đẹp đặt giữa sân, ai cũng trầm trồ. Nhìn đám thanh niên xuýt xoa, người lớn biết chuyện trong làng đều bĩu môi. Hóa ra cái áo quan này vốn không phải do ông Bá đặt làm, mà vốn là đồ của bà Gấm.
Hồi còn con gái, bà Gấm là con của một ông phú hộ gốc Hoa. Của hồi môn của cô tiểu thư giàu nhất nhì xứ này không chỉ có vàng bạc châu báu, vải vóc tơ lụa mà cả những thứ tưởng mang điềm xui như quan tài cũng có, ý là nhà gái đã chuẩn bị đủ cho con gái mình từ lúc sống cho tới lúc chết, không tơ hào của nhà trai một xu nào. Nếu không phải tình hình hồi đó không tốt, bà Gấm muốn bảo vệ ba má thì cụ Huỳnh đừng hòng sờ được vào tay bà. Lúc mất, cụ Huỳnh cứ nhất quyết đòi cái áo quan này, người lớn quanh đây biết cả, nói thật là đều có chút khinh thường.
Từ đó tới lúc hạ quan đều êm xuôi nên vợ chồng ông Bá thở phào nhẹ nhõm. Thầy Hoàn lại chỉ cách thay đổi một số đồ đạc trong nhà, bảo là để mở đường cho tài lộc vào nhà, họ đều nghe răm rắp. Xê dịch cả một ngày, mãi đến lúc gà lên chuồng thì thầy Hoàn mới vừa lòng: “Cũng hòm hòm rồi đấy, qua đầu thất mà không có gì xảy ra thì ông cứ chờ tiền vào như nước đi.”
Ông Bá cười toe toét, liên tục cúi đầu cảm ơn. Thế nhưng chưa kịp chờ tới bảy ngày, ngay đêm đó đã có chuyện.
Nửa đêm, tiếng gõ cửa lộc cộc vang lên rất rõ. Bà Hồng bực mình ra ngoài mở cổng, nhưng cả con đường làng vắng tanh không một bóng người. Bà ta nghĩ hẳn là gió, hoặc hoa trái gì đó rơi trên mái nhà, mình ngủ mơ màng nghe nhầm. Nhưng vừa quay người đi thì tiếng gõ lại vang lên!
‘Cộc. Cộc. Cộc. Cộc.’
Bốn tiếng gõ trầm đục giữa đêm khuya thanh vắng làm bà Hồng rợn người. Nhà vừa có người chết, thực sự là muốn không nghĩ linh tinh cũng không được. Bà Hồng còn đang đứng chôn chân trước cổng thì bên ngoài lại có tiếng gõ, bà ta trắng mặt, chạy vội vào trong nhà lay chồng.
“Này! Này!”
“Cái gì?” Ông Bá bị gọi tỉnh, cáu bẳn quát.
“Bên ngoài có ai gõ cửa ấy.”
“Bà khùng hả? Nửa đêm canh ba, đến tụi con nít cũng không đi chọc phá giờ này!” Ông Bá còn đang mắng vợ thì chợt khựng lại, ông ta cũng nghe thấy tiếng gõ.
Hai vợ chồng nhìn nhau, khí lạnh bò dọc sống lưng. Ông Bá rón rén ra cổng, áp tai lên cửa nghe một lúc. Bên ngoài lặng như tờ, ông ta vừa định tự an ủi là nghe nhầm thì chợt có tiếng khóc vang lên sát bên tai. Ông Bá ngã ngồi dưới đất, vừa lăn vừa bò vào trong nhà, mặt cắt không còn hột máu.
Mặt gương trong phòng ngủ vốn bị che kín, nay lớp giấy báo lại đột ngột rụng xuống. Ông Bá nhìn vào gương, chỉ vừa kịp thấy một cái bóng còng còng đứng sát sau lưng mình thì mặt gương đã rạn ra hàng chục đường. Ông ta há miệng, cổ họng khô khốc, muốn kêu cứu mà họng nghẹn ứ lại. Các phòng bên cạnh cũng liên tiếp phát ra tiếng kính vỡ, mấy đứa con ông Bá gào lên, vừa khóc vừa kêu cha gọi mẹ.
Hàng xóm nghe ầm ĩ, vội vàng đánh tiếng: “Sao? Làm sao?” rồi kéo nhau chạy sang. Họ vào đến nhà, nhìn gương nát đầy đất thì cũng thấy lạnh người. Người nọ bấm người kia, vừa an ủi chiếu lệ vừa rỉ tai nhau chuyện vợ chồng ông Bá trấn yểm mẹ ruột. Ai cũng cảm thấy là bà cụ oan khuất khó chịu nên về hỏi tội lũ con cháu bất hiếu. Cả đêm, ngoài con Lài ra thì chẳng ai trong nhà ngủ nghê được gì hết, cũng may từ lúc đó tới sáng thì không thấy chuyện lạ gì nữa.