Di Nguyện Của Nội

Chương 5

Trước Sau

break

Hôm sau, bà Hồng vừa ngáp ngắn ngáp dài bước ra khỏi cổng đã bị cái bóng đen thui bên ngoài dọa cho suýt ngất. Bà ta ôm ngực nhìn kĩ, mất một lúc mới nhận ra đó là Phan, một trong mấy người nâng quan hôm trước. Hắn đứng sừng sững trước cổng, mặt mày xám như chì, quầng mắt thâm đen, má hóp lại, nhìn chòng chọc vào trong sân.

Bà Hồng khó chịu sẵng giọng: “Phan hả? Sáng ra mày tới nhà tao làm gì?”

Phan chầm chậm quay đầu nhìn bà ta, khóe miệng nhếch lên cứng đờ: “Cụ dẫn tôi ra đây…”

“Ai?”

“Cụ nhà chị ấy… đang đứng kia kìa…”

Bà Hồng cứng người, quay phắt vào nhà gọi chồng, nhưng mới đi được ba bước đã nghe tiếng hét bên hông nhà. Chạy ra tới nơi, bà Hồng bủn rủn quỳ sụp xuống khi thấy một cái quan tài nằm ngay bên chân bụi chuối. Rõ ràng là cỗ áo quan nhà họ vừa mới chôn hôm qua, trên lớp xà cừ sáng lóa khảm quanh thân áo quan vẫn còn dính bùn đen cỏ dại.

Đằng sau bà, ông Bá đã cùng thầy Hoàn đến từ lúc nào. Thầy Hoàn nhìn hai chị của Lài đang ôm cứng nhau khóc lóc, nhíu mày: “Đuổi hai đứa nó đi, tuổi xung khắc, coi chừng xác chết bật dậy.” rồi đi tới bên quan tài, vừa đi vòng quanh nhìn vừa gõ vào thành áo quan.

Được một lúc, thầy Hoàn lắc đầu nói với ông Bá: “Mang vào nhà, to chuyện rồi.”

Lúc quan tài được mang vào nhà chính thì chung quanh đã lố nhố đầy người. Phan đứng dưới chân áo quan, người nhà khóc lóc van xin thế nào cũng không chịu về. Thầy Hoàn vỗ vào đầu hắn ba cái, đốt hương điểm dưới mũi rồi sai người giữ chặt tay chân hắn lại, bắt hắn uống một bát to nước trộn tro hương. Phan giãy dụa một hồi, nôn thốc nôn tháo ra thứ gì đó trông như bùn ruộng đen xì.

Thầy Hoàn kêu ông Bá rắc muối lên cái đống đó, nó tức khắc tan ra thành nước, bốc mùi thịt thối nồng nặc. Lúc này Phan mới tỉnh táo lại, hắn mồ hôi mồ kê đầm đìa, tay chân lạnh ngắt, kể lại chuyện đêm hôm qua.

Phan biết quy củ lúc di quan là không được ra tiếng, nhưng không hiểu sao lúc thấy cỗ quan tài của lão Huỳnh lại ma xui quỷ khiến mà mở miệng xuýt xoa. Hắn làm nghề đã lâu, cũng từng thấy đủ chuyện không giải quyết được nên mới về tới cổng đã gọi vợ con chuẩn bị sẵn một cái nón cũ mà người trong nhà hay đội. Thứ này tiếp xúc với nắng và lửa đỉnh đầu của người hàng ngày nên dương khí rất mạnh, dùng lửa đốt rồi bước qua có thể trừ âm khí.

Phan nhảy qua đống lửa bảy lần, vào nhà bái gia tiên, uống trà gừng rồi đi ngủ. Tưởng chừng đã không việc gì thì khoảng ba, bốn giờ sáng gì đó, đột nhiên hắn tỉnh dậy. Đêm lặng như tờ, ngay cả tiếng thở của vợ con bên cạnh cũng nghe không thấy.

Phan nhìn lại, đúng là vợ hắn không nằm trên giường. Hắn vừa định đi tìm thì chợt nghe có tiếng gõ cửa ‘cộc… cộc…’, mỗi nhịp gõ đều rất chậm, cách nhau rất xa, nghe… không giống như là người gõ cửa. Phan toát mồ hôi lạnh ngay lập tức.

‘Kẹt…’

Hắn cứng người trên giường, mắt mở trừng trừng nhìn cửa phòng từ từ mở ra. Lưỡi Phan cứng lại, kêu không ra tiếng. Có cái bóng đen trườn qua khe cửa vào phòng, vặn vẹo, tiếng thở nhè nhẹ vang lên bên tai hắn. Thứ gì đó lạnh ngắt chạm vào mặt Phan, cảm giác như ngón tay người, thứ đó sờ đến đâu là gai ốc hắn nổi lên ở đó.

Phan nghe có người rên rỉ bên tai mình: “Muốn sống… vẫn còn muốn sống mà…” không phân biệt được là giọng nam hay nữ, già hay trẻ.

Mùi người già, mùi chết chóc xộc vào mũi hắn. Phan hét lên một tiếng rồi rút con dao giấu dưới gối ra, chém loạn xạ vào không khí, vừa chém vừa chửi vung xích chó. Hắn sống dựa vào người chết nên tất nhiên cũng là kẻ to gan lớn mật, ma cũng đã gặp vài lần nên còn khá bình tĩnh.

Đột nhiên có một luồng khí lạnh buốt thổi xuyên qua người hắn, Phan rùng mình, chưa hoàn hồn thì chợt nghe có tiếng gọi mờ ảo, như xa như gần: “Phan ơi… Phan ơi…”

Hắn giật mình, này… hình như là giọng ba hắn, không, là giọng má mới đúng, mà cũng không phải. Phan nghiêng đầu, bàn tay cầm dao hạ xuống, thất thần đi theo phía tiếng gọi. Tấm gương trước cửa phòng vừa soi đến hắn đã rạn vỡ, loáng thoáng như có một cái bóng gầy khô, còng lưng bám trên vai hắn, hai bàn tay có móng vuốt đen xì che kín tai Phan.

Bên bờ ao, cha mẹ Phan đã ngâm nửa người dưới nước, vợ hắn còn ôm con ra tới giữa ao. Phan gào lên, vừa chạy vừa kêu họ quay lại. Cả bốn người đồng loạt quay đầu cười với hắn, khóe môi kéo cao tới tận mang tai, miệng thì thầm: “Đến đây… đến đây…”

Phan nhào xuống ao kéo người nhà lên, nhưng họ cứ như đóng cọc dưới nền đất, kéo thế nào cũng không di chuyển. Được một lúc, Phan nghe như có người gọi tên hắn rất gắt, cảnh vật trước mắt xoay vòng vòng, rồi hắn không biết gì nữa, đến lúc tỉnh lại thì đã thấy mình ở nhà vợ chồng ông Bá rồi.

Người nhà Phan đứng bên cạnh lau nước mắt, chờ hắn kể xong thì mới lắc đầu nhìn thầy Hoàn: “Không phải đâu thầy ơi.”
 

Chuyện mà gia đình Phan kể lại khác hoàn toàn với những gì hắn nói. Vợ Phan sụt sịt, phân bua rằng đêm qua, lúc mới về nhà Phan vẫn rất bình thường, nhưng đến khoảng ba giờ sáng thì bắt đầu mộng du. Đang yên đang lành nằm ngủ, Phan bật dậy rút dao chém loạn xạ, vợ hắn không trốn nhanh thì có khi đã bay đầu. Sau đó hắn gào thét, gọi tên người nhà ầm ĩ rồi lao thẳng ra ao nhảy xuống, đầu ngụp dưới nước kéo mãi không lên, cuối cùng ba hắn phải đánh ngất hắn mới lôi được hắn ra.

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc