Di Nguyện Của Nội

Chương 3

Trước Sau

break

Ông Bá vội vàng đẩy thằng út Hiển lên: “Thưa thầy, thằng bé này là đích tôn, dòng giống duy nhất của nhà tôi, đáng lẽ…”

Ông thầy chưa nghe xong đã gạt đi: “Nhưng con bé này hợp tuổi. Chứ hai chị với đứa em trai tuổi xung khắc, tính ra theo quy củ là còn không được có mặt lúc bà cụ nhập quan cơ, chẳng qua là lần này lễ lạt cần có mặt đông đủ con cháu nên mới được đến đấy.”

Ông Bá cười gượng, đẩy Hiển ra sau. Thằng con trai béo như lợn làu bàu: “Mụ già chết có gì đẹp mà xem, báu lắm đấy.”

Ba nó vỗ nhẹ vào đầu nó một cái, chẳng trách mắng gì, còn khẽ giọng bảo nó xuống bếp ăn thịt gà. Lài đờ đẫn nhìn ba mẹ mình ôm ‘cục vàng’ rời đi, lại nhìn qua hai người chị xúng xính váy áo đang giơ gương tô son điểm phấn mà lạnh cả người.

Đến giờ đẹp, ba nó tự tay mở nắp áo quan. Bụi bốc lên, xác ông nội Lài đã nát rữa từ lâu, lạ cái là xương sọ vẫn còn nguyên, xám xịt, phía trên còn bám chút đường sợi màu đỏ trông na ná cơ bắp còn chưa tiêu hết. Lài liếc qua một cái rồi rùng mình quay mặt đi, không hiểu sao nó cứ có cảm giác ông nội đang cười.

Lúc này, có người bế cái xác gầy như que củi của nội ra. Thầy Hoàn gọi Lài tới thắp hương, lúc giở chiếc khăn trắng đắp trên mặt nội, đôi mắt vốn nhắm chặt của bà lại đang mở trừng trừng, lòng trắng nổi đầy những tia máu đỏ vằn, nhìn thoáng qua tưởng chừng vừa khóc.

Lài nấc lên một tiếng, biết ba mẹ mình thất hứa với nội nên nội mới không cam lòng nhắm mắt như vậy. Nó cố vuốt mắt cho nội, vừa vuốt vừa cầu xin nhưng mắt nội vẫn mở to. Mấy người khâm liệm liếc nhau, họ làm nghề này lâu năm, thấy một cái là biết ngay có chuyện.

Thầy Hoàn gọi ba Lài tới: “Thế nào đây?”

Ông Bá chột dạ, không dám nhìn thẳng má mình: “Là sao ạ?”

Thầy Hoàn cười lạnh một tiếng, bàn tay lần chuỗi hạt chỉ bà Gấm nằm trong quan tài: “Chết không nhắm mắt là có oán, anh không sợ thì tôi cũng không sợ. Dù sao người gia cang bất ổn cũng không phải tôi.”

Ông Bá ấp úng, vừa há miệng thì con Lài đã cướp lời: “Bà nội không muốn hợp táng với ông nội! Ba đã hứa với bà nội rồi nhưng lại thất hứa. Bà bảo…”

‘Bốp!’

Ông Bá tát cho Lài một cái nổ đom đóm mắt, mặt hết đỏ lại xanh. Ông ta nghiến răng trèo trẹo, mắt long sòng sọc lườm nó: “Thứ ăn cây táo rào cây sung!” rồi quay sang cười với thầy Hoàn: “Thầy đừng nghe nó, cái đó… má con nói vậy thôi, chứ vợ chồng sống chung mấy chục năm… Lại nói làng trên xóm dưới, ai cũng nói có phúc lắm mới được hợp táng với nhau, thầy nghĩ coi, một lần di quan như vậy tốn kém lắm chứ.”

Tay thầy Hoàn khẽ siết một cái, mắt nhìn ông Bá sắc như dao. Một lúc sau, ông nói: “Thất hứa với người dương còn sửa được, nhưng thất hứa với người âm thì nguy đấy.”

Ông thầy phong thủy bấm tay tính toán rồi bảo: “Hay là thôi đi? Nghe lời má anh không hợp táng nữa, vàng bạc châu báu sao quý bằng chữ tình đúng không? Tôi thấy mấy đứa con anh cũng thông minh lanh lợi, ráng chờ chục năm nữa rồi tụi nó cho anh chị hưởng phước cũng được vậy.”

Ông Bá nào chịu nghe, bà Hồng đi từ dưới bếp lên cũng nhất quyết không chịu. Của cải đã ở ngay trước mắt, bắt họ bỏ qua sao được? Cả hai lạy lục van xin một lúc lâu, thầy Hoàn mới chỉ cho một cách.

Ông Bá muốn hút tài lộc lại phải mượn dùng âm vận âm thế của ba má, nhưng bà Gấm không muốn hợp táng, cố tình làm thì sợ oán khí lên cao sẽ về quấy phá người sống. Vậy chỉ còn cách trói hồn bà Gấm lại trong mộ! Theo lời thầy Hoàn, cách này tuy độc ác, lại tổn hại âm đức nhưng lại rất hiệu quả.

Thầy Hoàn sai bà Hồng lấy hết đồ dùng lúc sống của bà Gấm tới. Bà Hồng vốn không muốn, nhưng bị ông Bá quắc mắt thì đành hậm hực đi lấy. Ngoài mấy bộ quần áo cũ mèm thì đồ của bà nội Lài chẳng có bao nhiêu, nhưng mấy món trang sức lúc còn con gái lại cực kì đáng giá, có kiềng vàng lắc bạc, chuỗi ngọc nhẫn quý. Bà Gấm từng dặn mấy thứ này chia đều cho mấy đứa cháu gái, dù sao cháu trai cũng đã có nhà có ruộng.

Mấy thứ này phải bỏ hết vào áo quan, không để lại trong nhà kẻo vong hồn theo dấu tìm về. Gạo bỏ vào hai túi vải đỏ che lên mắt, miệng nhét một khúc gỗ tươi, cái này gọi là điên đảo âm dương, khiến người chết không phân biệt được mình còn sống hay đã chết, vậy mới không dùng phép được. Hai tay, hai chân dùng vải đỏ thấm máu chó đen buộc lại, đôi giày vải đen trên chân bà Gấm bị lột mất một chiếc, như thế thì dù thần hồn có tỉnh táo lại cũng không thể chạy ra khỏi mộ.

Bố trí xong xuôi, thầy Hoàn chần chừ rồi đưa cho ông Bá một miếng gỗ dày màu nâu xám, phía trên khắc những nét đứt rất mảnh, tô đẫm chu sa đỏ rực. Ông nhìn miếng gỗ, thở dài rồi nói: “Cái này là pháp khí được thầy tôi truyền lại, gỗ liễu khắc nhị thập bát tú, trừ tà diệt quỷ cực tốt. Nếu anh đóng cái này lên nắp áo quan thì lệ quỷ cũng không ra được, tài lộc hút vào cũng tăng gấp năm gấp mười là ít, chính là…”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc