Nhiêu Thanh và Nhiêu Tú Liên bước vào thang máy để xuống tầng một của khu chung cư. Dáng người gầy gò của Nhiêu Tú Liên tạo nên sự tương phản rõ rệt với chiếc ba lô lớn trên lưng bà. Hai mẹ con đang đi về tòa nhà số 2 trong khu.
Nhiêu Thanh vươn tay cầm lấy quai ba lô của mẹ: “Nặng lắm đó mẹ, để con xách giúp mẹ nhé.”
Trong ba lô chứa đầy các dụng cụ vệ sinh như máy hút bụi, cây lau kính, khăn lau…
“Không cần đâu, mẹ quen rồi.” Nhiêu Tú Liên dừng lại, xốc ba lô lên một chút rồi tiếp tục đi về phía trước.
Bà là nhân viên của một công ty vệ sinh, nhận hầu hết các đơn làm sạch mà mình có thể làm. Suốt 365 ngày gần như không có ngày nghỉ, nhờ tay chân nhanh nhẹn và siêng năng, bà là nhân viên xuất sắc của công ty.
Công việc vất vả nhưng thu nhập cũng tạm ổn.
Hôm nay, Nhiêu Thanh lại làm trợ lý giúp mẹ. Hai người cùng bước vào thang máy tòa nhà số 2.
Nhìn dãy số nhấp nháy trên màn hình điện tử, thang máy dừng lại ở tầng 18, cửa từ từ mở ra. Cô đi theo sau mẹ đến căn hộ số 1801.
Nhiêu Thanh nhấn chuông vài lần, mãi không có ai mở cửa. Cô quay sang nhìn mẹ: “Có khi nào không có ai ở nhà không mẹ?”
“Mẹ gọi hỏi thử xem.” Nhiêu Tú Liên vừa nói vừa định lấy điện thoại ra.
“Tới liền.” Giọng nói từ trong nhà vọng ra, là giọng nam.
Nghe giọng nói có vẻ còn ngái ngủ, Nhiêu Thanh đoán chắc người này vừa mới thức dậy.
Cô đứng sau lưng mẹ, giúp mẹ tháo ba lô xuống rồi ngồi xuống sắp xếp lại mấy món đồ lặt vặt trong đó.
Cửa “cạch” một tiếng rồi mở ra.
Người mở cửa là một chàng trai trẻ tuổi, ngoại hình và khí chất chẳng khác gì minh tinh trong phim.
“Chào anh, chúng tôi là nhân viên vệ sinh của công ty, xin hỏi chúng tôi có thể vào trong được không?” Nhiêu Tú Liên lễ phép hỏi.
“Ừ.” Chủ nhà đáp nhẹ một tiếng.
Nhiêu Tú Liên tháo giày, cúi người chào anh ta rồi xách ba lô bước chân trần vào nhà.
Nhiêu Thanh cũng tháo giày, xếp ngay ngắn trước cửa.
Ngay lúc cô vừa ngẩng đầu lên, cả người chợt sững lại.
Người đang đứng trước mặt cô thản nhiên nhìn cô.
Là anh ấy.
Chính là chàng trai mà cô đã chạm mắt trong cầu thang trường học hôm đó.
Cô không nghĩ sẽ gặp lại anh, càng không nghĩ lại gặp trong tình huống này, với thân phận này.
Giờ đây, anh đứng trong nhà, còn cô đứng chân trần ở ngoài cửa, hai người nhìn nhau.
Cô cúi đầu, hơi lúng túng, rồi lễ phép cúi chào anh.
Chưa kịp đứng thẳng lại, cô đã nghe thấy một tiếng cười khẽ.
“……”
Dù không biết anh ta cười gì, nhưng tiếng cười này khiến cô càng xấu hổ hơn.
Mặt cô nóng bừng lên, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Chào anh, tôi có thể vào trong không?”
“Vào đi.” Anh ta nghiêng người nhường đường.
Nhưng cửa chỉ rộng chừng đó, mà anh lại cao lớn chắn gần hết lối vào, chừa lại một khoảng trống rất nhỏ. Nếu muốn vào, cô bắt buộc phải lách qua người anh.
Không thể chần chừ, cô đành cắn răng đi vào trong.
Cô phát hiện mình chỉ cao đến ngực anh, khoảng cách chiều cao này làm mùi hương nhẹ nhàng trên người anh cũng trở nên có áp lực.
Vai cô lướt nhẹ qua ngực anh, một bên cánh tay lập tức tê dại như bị điện giật.
Đúng lúc này, anh lên tiếng: “Nhân viên vệ sinh của công ty à?”
Cô ngước lên nhìn anh, bắt gặp nụ cười đầy ẩn ý trên môi anh.
Tên này!
Mặt Nhiêu Thanh đỏ lên, lập tức kéo giãn khoảng cách với anh.
Phù, nóng quá đi…
Vào trong nhà, Nhiêu Thanh giơ tay quạt quạt mặt. Khóe mắt cô liếc nhìn bóng dáng anh đi vào phòng, đến khi cửa phòng đóng lại, cô mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Nhiêu Thanh, con vào phòng dọn dẹp đi.” Nhiêu Tú Liên nói.
“Dạ, con làm ở phòng khách được không ạ…”
“Mau lên.”
Nhiêu Thanh nhìn thấy mẹ đang lau kính đầy hăng say trong phòng khách.
……
Cô cầm máy hút bụi, đành chấp nhận số phận, đi đến trước cửa phòng anh ta. Cô gõ cửa, rồi dùng mu bàn tay đẩy nhẹ, cửa không khóa.
Vừa bước vào, điều đầu tiên cô chú ý chính là con chó Samoyed trắng trong phòng.
“Có chuyện gì?” Giọng nói từ trên giường vọng xuống.
Cô dời ánh mắt sang anh: “Tôi vào quét dọn phòng được không?”
“Vào đi.” Anh ta đang cầm iPad, ngón tay liên tục lướt trên màn hình, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào đó.
Nhiêu Thanh vào phòng, bật máy hút bụi lên, tiếng “rè rè” vang vọng khắp phòng.
“Lại đây.” Anh ta lên tiếng.
Cô lập tức tắt máy hút bụi, đi đến bên giường, vừa định hỏi anh cần gì thì thấy con Samoyed nửa người đã trèo lên giường, quẫy đuôi nhìn anh.
Anh liếc cô một cái: “Cô tưởng tôi gọi cô à?”
“…Không đời nào, tôi đâu phải con chó của anh.” Cô lập tức lắc đầu.
Anh nghe vậy, khóe môi cong lên, nhẹ nhàng xoa đầu con chó.
Tiếng máy hút bụi lại vang lên, Nhiêu Thanh thỉnh thoảng liếc nhìn con Samoyed, thấy nó ngoan ngoãn đáng yêu, trong lòng có chút thích thú, thậm chí muốn sờ thử.
“Chó của anh tên gì vậy?” Cô tò mò hỏi.
“Nó tên là ‘Lại Đây’.” Anh ta đáp.
……
Cái tên gì kỳ quặc vậy?
Anh nhìn cô: “Sao cô không hỏi tôi tên gì?”
“…Vậy anh tên gì?” Cô thuận miệng hỏi.
Anh thu lại ánh mắt: “Tại sao tôi phải nói cho cô biết?”
……
“Tên này có bệnh à?” Cô thầm mắng trong lòng.
Một lát sau, anh đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Nhiêu Thanh nhân lúc anh không nhìn, bĩu môi làm mặt quỷ, chờ tiếng bước chân xa dần, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tại sao tôi phải nói cho cô biết…”
Cô giơ tay đập nhẹ lên máy hút bụi, chẳng may làm nó rơi xuống đất.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Cô vội vàng cúi đầu xin lỗi cái máy, nhanh chóng nhặt nó lên.
Cô tưởng trong phòng chỉ còn mình cô, nhưng rồi một giọng nói đầy trêu chọc vang lên từ cửa.
“Ngốc nghếch.”
Nhiêu Thanh giật bắn mình quay đầu lại, thấy anh đang khoanh tay dựa vào khung cửa.
“Tôi là Phục Cẩn.” Anh nói.
Cô ngẩn người nhìn anh.
“Còn nữa, cô nên hỏi tên tôi trước, chứ không phải tên con chó.” Dứt lời, anh quay người rời đi.
Cô khẳng định rồi, tên này đúng là có bệnh.
Khoan đã, anh ta nói anh ta tên gì?
Phục… Phục Cẩn?