Dệt Lồng

Chương 4: Hiểu Lầm

Trước Sau

break

 Hôm nay là ngày công bố bảng xếp hạng kỳ thi tháng của lớp 10, có rất nhiều học sinh tụ tập trước bảng thông báo.

Trường Nhất Trung là trường trung học phổ thông tốt nhất thành phố, nhân tài tụ hội, có thể lọt vào top 100 đã là một điều không dễ dàng.

"Cậu đi xem làm gì? Chắc gì có tên cậu chứ!" Có người trêu chọc.

"Liên quan gì cậu? Câm miệng đi!"

Nhiêu Thanh và Đỗ Lệ từ nhà vệ sinh đi ra, ngang qua bảng thông báo. Nhiêu Thanh liếc mắt nhìn đám đông đang ồn ào, nhưng vẫn đi thẳng về lớp. Cô không định xem bảng xếp hạng vì giáo viên cũng sẽ sớm công bố trong lớp, nên chẳng cần thiết phải chen chúc.

Đỗ Lệ khoác tay Nhiêu Thanh, một tay chỉ về phía bảng thông báo:
"Thanh Thanh, chúng ta đi xem đi."

"Nhiều người quá, tớ không muốn chen chúc đâu." Nhiêu Thanh không phải người thích những nơi náo nhiệt.

"Nhưng tớ muốn xem mà." Đỗ Lệ lắc nhẹ tay Nhiêu Thanh làm nũng.

"Vậy tớ đứng đây đợi cậu."

Nhiêu Thanh vừa dứt lời, bóng dáng nhỏ nhắn của Đỗ Lệ đã nhanh chóng hòa vào đám đông trước bảng thông báo.

Một lát sau...

"Thanh Thanh! Cậu đứng hạng 50!" Đỗ Lệ sợ Nhiêu Thanh không nghe thấy, liền lớn tiếng gọi.

Vài người theo phản xạ quay đầu nhìn về phía Nhiêu Thanh.

Nhiêu Thanh mỉm cười giơ tay làm ký hiệu "ok", lúm đồng tiền bên má hiện ra, ngọt ngào như mật ong mùa xuân. Khi ánh mắt cô vừa rời khỏi Đỗ Lệ, lại vô tình bắt gặp một người.

Phục Cẩn đứng trước bảng thông báo, một tay đút túi quần, lười biếng nghiêng đầu nhìn cô.

Chiều cao 1m87 cùng khí chất nổi bật của cậu khiến anh như hạc giữa bầy gà.

Nhớ đến lần trước đến nhà anh dọn dẹp, cảm giác xấu hổ và tức giận của Nhiêu Thanh lại trỗi dậy. Ánh mắt dừng lại quá lâu trên mặt cô giống như một sự khiêu khích.

Nhìn thấy gương mặt hậm hực của cô, Phục Cẩn làm một động tác.

Anh giơ tay, sau đó khẽ cong ngón tay tạo thành số 0.

Nhiêu Thanh khoanh tay, nghiêng đầu tỏ vẻ "Thì sao nào?" để đáp lại.

Phục Cẩn mấp máy môi, không phát ra tiếng nhưng cô lại hiểu rõ chữ anh nói.

"Cô ngốc quá." Phục Cẩn khẽ nhếch môi cười.

Tên này thật sự...

Nhiêu Thanh siết chặt nắm tay, vừa định lao đến lý luận thì một bóng người chắn ngang trước mắt.

Gương mặt của Đỗ Lệ đột nhiên phóng đại, hai tay đặt lên vai Nhiêu Thanh.

Hai người trừng mắt nhìn nhau.

"Tớ không tìm thấy tên mình." Đỗ Lệ nói.

Nhiêu Thanh lập tức quên luôn chuyện vừa rồi.

"Sao lại thế?" Cô biết rõ điểm của Đỗ Lệ cao hơn mình.

"Người đông quá, lát nữa tớ tìm lại." Đỗ Lệ nói, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh: "Nhưng tớ biết ai đứng nhất rồi!"

"Ai?" Nhiêu Thanh thuận miệng hỏi.

"Phục Cẩn."

"Ai cơ?!" Nhiêu Thanh tưởng mình nghe nhầm.

Đỗ Lệ nhún vai: "Phục Cẩn đấy, tớ phải tìm cơ hội làm quen với học bá mới được!" Cô còn chưa kịp quay lại bảng thông báo thì đã bị giáo viên gọi đi.

Nhiêu Thanh vẫn giữ nguyên tư thế vẫy tay chào Đỗ Lệ, ánh mắt bất giác dừng lại ở Phục Cẩn. Lúc này, cô mới nhận ra bên cạnh cậu có một cô gái cao ráo, xinh đẹp. Cô gái ấy đang kéo tay Phục Cẩn, trông họ rất xứng đôi.

Giọng cô gái ấy khá lớn: "A Cẩn! Cậu đứng nhất kìa! Không hổ danh là cậu!" Cô ấy chỉ vào bảng thông báo, phấn khích reo lên.

"Cậu có thể nhỏ giọng chút không? Ồn chết đi được." Phục Cẩn nhíu mày.

Mặc dù giọng anh rất nhỏ, nhưng lại như sóng siêu âm truyền rõ ràng vào tai Nhiêu Thanh.

Nhiêu Thanh bực bội quay người bước về lớp, trên đường đi tình cờ ngang qua một bảng thông báo nhỏ.

Cô dừng bước.

Trên đó dán ảnh của ba học sinh đứng đầu kỳ thi tháng lớp 10.

Ánh mắt cô bỏ qua hai người kia, trực tiếp tìm đến người đứng nhất.

Lớp 10-7, Phục Cẩn. Dưới tên anh là một tấm ảnh.

Ảnh thẻ nền xanh, mái tóc đen, áo trắng, gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc.

Nhiêu Thanh không thể phủ nhận rằng, anh ta đúng là có một khuôn mặt quá mức dễ gây hiểu lầm.

Hai học sinh còn lại đứng cạnh chỉ làm nền cho anh, hoàn toàn mất đi hào quang.

Không biết có phải do cô nhìn tấm ảnh của Phục Cẩn quá lâu hay không, mà gương mặt lạnh lùng ấy bỗng nhiên như có biến đổi.

Anh nhìn thẳng vào cô, khóe môi khẽ cong lên, nụ cười tà mị và quyến rũ.

Nhiêu Thanh giật mình lùi lại một bước, mặt đỏ bừng, vội vàng đảo mắt xung quanh rồi nhìn lại tấm ảnh.

Không có gì thay đổi cả.

Chuông vào lớp vang lên, Nhiêu Thanh dụi mắt rồi đi vào lớp.

 


Chiều thứ Tư, tiết thể dục, giờ tự do. Nhiêu Thanh và Đỗ Lệ đi dọc theo con đường trải đá nhỏ.

"Thanh Thanh, giúp tớ chuyện này đi!"

"Hửm?" Nhiêu Thanh đáp.

Đỗ Lệ lấy ra một chai nước khoáng, lắc lắc trước mặt cô:
"Cái này này."

Nhiêu Thanh nhoẻn cười, lúm đồng tiền hiện lên: "Được, giờ tớ sẽ giúp cậu uống hết nó." Cô vươn tay làm động tác giật lấy chai nước.

Đỗ Lệ lập tức rụt tay lại: "Nhìn bên kia kìa." Cô hất cằm về phía đối diện.

Nhiêu Thanh nhìn theo ánh mắt Đỗ Lệ.

Trên sân bóng rổ, trận đấu của các nam sinh vừa kết thúc, một cậu con trai đeo băng đô đen đang được rất nhiều người vây quanh, có rất nhiều nữ sinh liên tục đưa nước cho anh.

Phục Cẩn.

Thành tích xuất sắc, ngoại hình nổi bật, anh ta nhanh chóng trở thành hình mẫu lý tưởng của không ít nữ sinh.

Nhiêu Thanh nhìn anh.

Dưới ánh nắng gay gắt, làn da anh vẫn trắng đến chói mắt.

"Thanh Thanh," Đỗ Lệ chắp tay cầu xin: "Làm ơn giúp tớ đưa nước cho Phục Cẩn đi mà!"

"Không đời nào!" Nhiêu Thanh lập tức bước nhanh về phía trước: "Muốn đưa thì tự đi mà đưa!"

Đỗ Lệ bám sát theo sau Nhiêu Thanh, miệng không ngừng gọi: "Thanh Thanh, Thanh Thanh..."

Nhiêu Thanh bất lực dừng chân, quay đầu lại nói: "Cậu không thấy cậu ta không nhận nước của bất kỳ ai sao?" Cô nhấn mạnh: "Một chai cũng không."

Cô cố gắng khuyên Đỗ Lệ: "Hà tất phải đưa làm gì?"

"Không thử sao biết được? Tớ chỉ muốn cậu ấy quen mặt tớ thôi mà..." Đỗ Lệ giơ một ngón tay lên, ánh mắt tràn đầy mong đợi. "Cậu giúp tớ lần này đi!"

Nhiêu Thanh tự trách bản thân vì không thể từ chối Đỗ Lệ, tức giận đến mức tự vỗ vào trán mình.

Thấy trán Nhiêu Thanh đỏ lên một mảng, Đỗ Lệ lập tức ghé sát lại, thổi "phù phù" như dỗ dành.

"Phù——"

Nhiêu Thanh hít một hơi sâu, cầm lấy chai nước khoáng của Đỗ Lệ, bước về phía sân bóng rổ, nơi Phục Cẩn đang đứng.

 


"A, cậu cười gì thế?" A Hạo tò mò hỏi, "Không phải lần đầu có con gái đưa nước cho cậu, có gì mà đắc ý chứ?"

Phục Cẩn thu hồi ánh mắt nhìn về phía đối diện, khóe môi khẽ cong: "Liên quan gì đến cậu?"

"Xí." A Hạo vuốt ngược tóc ra sau, vẻ mặt đầy bất mãn. "Rõ ràng ông đây đẹp trai thế này, sao chẳng có cô gái nào tinh mắt nhìn ra?"

Nhiêu Thanh bước đến, cúi đầu, dừng lại trước mặt hai người họ.

"Chuyện là..." Cô hai tay nâng chai nước khoáng, tư thế có chút giống nhân viên bán hàng đang chào hàng.

"Ồ, cuối cùng cũng có cô gái đưa nước cho tớ!" A Hạo vui vẻ nhận lấy, cười nói: "Cảm ơn nha, em gái!" Cậu ta còn trịnh trọng chào cô một cái.

"Không phải..." Mặt Nhiêu Thanh đỏ bừng, cô vội vàng xua tay.

Phục Cẩn bỗng vươn tay giật lấy chai nước, hờ hững tung hứng trong tay.

A Hạo lập tức nhào đến định giật lại.

Phục Cẩn thản nhiên giấu chai nước ra sau lưng.

"Này, cậu có thể bớt mặt dày được không? Cái này là đưa cho cậu à?" A Hạo phẫn nộ.

Phục Cẩn nheo mắt, nhìn thẳng vào Nhiêu Thanh, hỏi: "Cậu mang nước đến cho ai?"

A Hạo cũng dừng động tác, quay sang nhìn cô.

Nhiêu Thanh run run giơ tay, chỉ về phía Phục Cẩn.

"Kháo! Cậu thật là!" A Hạo đẩy vai Phục Cẩn một cái.

Phục Cẩn thoáng liếc nhìn cô, đứng vững tại chỗ, khóe môi nhếch nhẹ, nét mặt thoải mái.

Dưới ánh mặt trời, Nhiêu Thanh khẽ ngây người.

Không trách được tại sao nhiều cô gái lại thích cậu ta như vậy.

"À đúng rồi." Cô hoàn hồn, nhớ tới nhiệm vụ ban đầu. "Chai nước này là bạn tôi nhờ tôi đưa hộ."

Nụ cười trên môi Phục Cẩn vụt tắt, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô, giữa chân mày thoáng hiện một nếp nhăn.

Nhiêu Thanh quay đầu tìm kiếm Đỗ Lệ.

Đỗ Lệ nấp sau một gốc cây, chỉ dám thò đầu ra nhìn, vừa bắt gặp ánh mắt Phục Cẩn liền "vèo" một cái rụt lại.

Xong việc rồi, Nhiêu Thanh định cảm ơn Phục Cẩn, nhưng khi ngước lên lại thấy sắc mặt cậu ta không ổn chút nào.

Anh ta sao vậy?

"Bịch——" Cô luống cuống tay chân đón lấy chai nước bị Phục Cẩn ném trả.

Anh ta từng bước tiến đến gần, cô theo bản năng ôm chặt chai nước, lùi về sau.

Đột nhiên, anh ta đưa tay ra, nắm chặt lấy cổ tay cô.

Nhiêu Thanh bị kéo lại gần, hoang mang ngẩng đầu.

Giọng anh ta lạnh nhạt: "Cầm về mà báo cáo với bạn cô đi." Dứt lời, anh ta hất tay cô ra, lướt qua cô mà đi thẳng.

Bả vai Nhiêu Thanh bị cậu ta đụng phải, thân hình lảo đảo. Cô đưa tay xoa cổ tay bị siết đau, sống mũi cay cay.

Đỗ Lệ chạy đến, ôm lấy vai cô, tức giận chống nạnh.

"Tên này quá kiêu ngạo rồi! Tớ quyết định không thích cậu ta nữa!"

Nhiêu Thanh nhẹ nhàng gạt tay Đỗ Lệ ra, im lặng quay bước rời đi, hướng về phía ngược lại với Phục Cẩn.

break
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc