Dệt Lồng

Chương 2: Lần đầu gặp gỡ

Trước Sau

break

Năm nhất cấp ba đã khai giảng được một tháng, Nhiêu Thanh dần trở nên thân quen với bạn học trong lớp.

Trong tay cô cầm chồng sách bài tập Ngữ văn, đi bên cạnh cô là Đỗ Lệ, bạn cùng bàn của cô.

Hai người đang đi lên cầu thang.

Giờ đang là giờ ra chơi, cầu thang khá đông đúc, ống tay áo của các bạn học lướt qua cánh tay Nhiêu Thanh.

“Wow, trai đẹp kìa!” Đỗ Lệ há hốc miệng ngạc nhiên.

Nhiêu Thanh nghiêng đầu nhìn Đỗ Lệ.

Đỗ Lệ trợn tròn mắt, miệng há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà.

Nhiêu Thanh bị vẻ mặt khoa trương của Đỗ Lệ chọc cười.

Đỗ Lệ bỗng nhiên im bặt, quay sang nhìn cô: “Ơ? Thanh Thanh, cậu có lúm đồng tiền à, cười lên trông ngọt ngào thật đấy.”

Nhiêu Thanh không cần tìm kiếm trong đám đông, chỉ cần ngẩng đầu là đã thấy được chàng trai đẹp mà Đỗ Lệ vừa nhắc tới. Anh đang ở ngay trước mặt cô, tay cầm một quả bóng rổ, đi xuống cầu thang.

Đó là một chàng trai cao ráo, dáng người mảnh khảnh, trên đầu đội một chiếc băng đô thể thao màu đen, ngũ quan tinh tế đến mức dường như không thể gặp được trong đời thường.

Dù mặc đồng phục trường, anh vẫn nổi bật giữa đám đông. Khí chất lạnh lùng xa cách của anh hoàn toàn khác biệt với những người xung quanh.

Chỉ cần anh đứng đó, Nhiêu Thanh cảm thấy mình không thể để mắt đến bất kỳ ai khác.

Nụ cười trên mặt cô vẫn chưa kịp thu lại.

“Thanh Thanh, cậu có lúm đồng tiền đấy.” Giọng điệu của Đỗ Lệ như vừa phát hiện ra điều gì mới mẻ lắm vậy.

“Hả? Ừm.” Nhiêu Thanh đáp lại một cách lơ đãng.

Chàng trai tiếp tục đi xuống, lướt mắt nhìn Đỗ Lệ, sau đó dừng lại trên người Nhiêu Thanh.

Giữa hai người có một khoảng cách nhỏ, nhưng ánh mắt họ lại giao nhau.

Nhiêu Thanh ôm chồng bài tập, từng bước từng bước đi lên cầu thang.

Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, cả hai vẫn tiếp tục nhìn nhau.

Cô nín thở, mặt dần đỏ lên.

Anh ấy đang nhìn mình sao?

Ánh mắt cô trượt xuống, lướt qua gương mặt anh, đến bàn tay cầm bóng rổ với những đường gân xanh nổi lên, cuối cùng dừng lại ở đôi giày thể thao Air Force 1 màu trắng anh đang đi.

Cô không dám nhìn anh nữa.

Lúc lướt qua nhau, cô thoáng ngửi thấy hương thơm nhẹ nhàng của nước xả vải trên người anh. Mùi hương ấy rất dễ chịu, dễ chịu đến mức tim cô đập loạn nhịp.

Nhiêu Thanh cắn nhẹ môi, lúm đồng tiền dần biến mất. Không cần soi gương, cô cũng biết gương mặt mình bây giờ chắc chắn đã đỏ như một quả táo chín.

Chàng trai đã đi xa.

Có người gọi lớn: “Phục Cẩn, chờ tớ với!”

Một nam sinh chạy nhanh xuống cầu thang như một cái bóng, va vào vai không ít bạn học, khiến nhiều người xung quanh phản ứng đầy bất mãn. Nhiêu Thanh suýt nữa bị cậu ta đụng rơi chồng bài tập, may mắn là cô kịp thời né tránh.

Rời khỏi cầu thang chen chúc, lên đến tầng ba, tâm trí Nhiêu Thanh vẫn còn vương vấn chuyện vừa rồi.

Đỗ Lệ khều cô một cái, hạ giọng nói: “Này, ban nãy anh chàng kia quay lại nhìn cậu đấy.”

Nhiêu Thanh giật mình: “Cái gì cơ?”

“Có một soái ca cứ nhìn cậu mãi.”

“…” Nhiêu Thanh muốn đưa tay lên xoa mặt để hạ nhiệt, nhưng tay cô vẫn đang ôm chồng bài tập, không làm gì được.

“Chàng trai đeo băng đô ấy, đẹp trai thật sự! Không biết có phải học lớp mười không nữa.” Đỗ Lệ tỏ ra mê trai đến mức nước miếng sắp chảy xuống.

Cho đến khi vào lớp, đầu óc Nhiêu Thanh vẫn còn mơ màng.

Đỗ Lệ đứng trên bục giảng phát bài tập.

Nhiêu Thanh cầm bút trên bàn, nhìn chằm chằm vào Đỗ Lệ mà thẫn thờ.

 


“Mơ màng gì thế?”

Nhiêu Thanh đứng trên ban công nhà mình, bị người đến sau vỗ nhẹ lên vai. Cô quay đầu lại, gọi một tiếng: “Mẹ.”

Mẹ cô hỏi: “Làm bài xong chưa?”

“Hôm nay mới là thứ Sáu mà, đâu cần gấp vậy.” Nhiêu Thanh nhìn mẹ, giọng nói có chút thiếu tự tin.

Từ ban công, cô có thể nhìn thấy trường Nhất Trung của mình. Đây là trường công lập tốt nhất trong thành phố, nhà cô lại ở rất gần trường, chỉ mất năm phút đi bộ là tới.

“Mẹ bảo này, con phải chăm chỉ một chút chứ! Làm bài xong sớm mai còn đi với mẹ.” Mẹ cô chống nạnh dặn dò.

“Đi đâu ạ?” Nhiêu Thanh hỏi.

“Đi dọn dẹp nhà cho người ta.”

“Lại nữa à…” Nhiêu Thanh chống tay lên lan can ban công, than thở: “Mẹ ơi, con không muốn đi đâu.” Cô yếu ớt phản đối.

“Ở ngay trong khu chung cư mình thôi, rất tiện mà.” Mẹ cô vỗ nhẹ vào mông con gái, nói: “Mai dậy sớm đấy.” Dứt lời, bà xoay người vào nhà.

break
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc