Một tiểu cung nữ tròn mặt, mắt sáng, mạnh dạn bước tới, nhỏ giọng hỏi: "Ngụy công công, ngài không sao chứ?"
Ngụy Quân Xương sống trong cung đã năm năm, quá quen với những lời châm chọc, đả kích, chưa từng được ai thật lòng quan tâm.
Hôm nay nghe một giọng nói mềm nhẹ, không chút tính toán, chàng sững người trong chốc lát, sau đó ngước lên, mỉm cười đáp: "Không sao."
Mãi đến khi nhìn kỹ, tiểu cung nữ kia mới thấy rõ dung nhan của Ngụy công công.
Trên khuôn mặt chàng, một lớp phấn chì trắng bệch được trát dày, má tô son đỏ tươi, hai đường mày kẻ bằng than đen trông chẳng khác nào hai con sâu bò ngang trán.
Gương mặt ấy, chẳng khác gì ác quỷ đến từ cõi u minh.
Từ xa nhìn còn không thấy gì, nhưng khi nhìn gần, quả thực đáng sợ đến kinh hồn bạt vía.
"Á… quỷ… quỷ!"
Tiểu cung nữ hét lên, sợ đến run rẩy, ngay cả đèn lồng vàng trong tay cũng rơi xuống đất.
Ngụy Quân Xương sớm đã quen với những phản ứng của người đời, nghe những lời lẽ vô lễ ấy, chàng cũng chẳng lấy làm giận.
Chàng đỡ lấy thắt lưng, nhặt chiếc đèn lồng lên rồi đặt lại vào tay thiếu nữ, giọng nói ôn hòa:
“Cầm cho chắc, nếu không lỡ gây hỏa hoạn, e rằng khó giữ được mạng.”
Thanh âm của Ngụy Quân Xương trong trẻo nhưng trầm ổn, dù chỉ là một thái giám, lời chàng nói ra lại mang theo cảm giác trấn an vạn vật. Tiểu cung nữ còn đang ngây người, phía sau có kẻ nóng ruột dậm chân nhắc nhở:
“Hương nhi, ngươi làm gì thế? Còn không mau tạ ơn Ngụy công công đã nhắc nhở?”
Ai mà không biết vị Ngụy công công này là hạng người thế nào? So đo từng ly từng tí, lạnh lùng bạc tình, thủ đoạn lại cay độc. Nếu lỡ đắc tội, e rằng chết thế nào cũng không hay!
Ngụy Quân Xương mỉm cười, nét cười khẽ lướt qua gương mặt với lớp hóa trang dày nhợt nhạt, thế nhưng lại chẳng thể che giấu được vẻ nhu hòa nơi khóe môi. Chàng phất tay, nhàn nhạt nói:
“Không cần.”
Hương nhi bị các cung nữ phía sau kéo lui lại, vừa cúi đầu hành lễ vừa lặng lẽ ngẩng mắt nhìn bóng dáng đơn độc mảnh khảnh xa dần. Trong lòng bỗng dâng lên một tia tò mò - nếu người này gỡ bỏ lớp mặt nạ kia, dung mạo thật sự sẽ ra sao?
Ma xui quỷ khiến, nàng không kiềm được mà gọi theo:
“Ngụy công công, nếu ngài thấy không khỏe, nên đi xem thử…”
Bước chân Ngụy Quân Xương khựng lại một thoáng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chậm rãi rời đi.
Khi về đến phòng, toàn thân chàng đã rã rời, từng chút sức lực tan biến sạch sẽ. Ngụy Quân Xương vội vàng thay bộ xiêm y ẩm ướt, thế nhưng thân dưới lại bị vật cứng nhô lên đâm vào, khiến chàng khó chịu đến mức không thể ngồi bình thường. Nhưng chàng không dám đưa tay gỡ thứ đó ra.