Đệ Nhất Nam Hậu

Chương 3: Thân bất do kỷ

Trước Sau

break

Chàng không chịu nổi nụ hôn cuồng loạn này. Hơi thở của hắn tựa dã thú xâm lược, mạnh mẽ đến mức khiến chàng ngạt thở, tưởng như chàng sắp chết chìm trong nụ hôn ấy.
Ngụy Quân Xương lắc đầu lùi lại, nhưng mái tóc chàng đã bị Vũ Văn Hằng siết chặt trong tay, không sao nhúc nhích được.
Mãi đến khi Vũ Văn Hằng rốt cuộc hài lòng, buông chàng ra, giữa hai người vẫn còn vương một sợi tơ bạc. Quân Xương mặt đỏ bừng, ôm lấy vạt áo, quỳ sụp xuống đất, hơi thở gấp gáp.
Đôi môi chàng vừa bị người ta cắn mút, lại càng trở nên đỏ thắm như chu sa, làn da trắng ngần tựa bạch ngọc, càng khiến người nhìn tâm thần lay động.
Thế nhưng, Vũ Văn Hằng vừa dời mắt sang đã thấy chồng tấu chương còn chưa xử lý xong, hắn liền nhấc chân đạp lên người đang quỳ dưới đất, giọng điệu lạnh lùng: "Nghỉ đủ rồi thì đứng dậy hầu hạ đi."
Lời chủ tử không chút hòa nhã, kẻ làm nô tài tự nhiên phải biết thân biết phận. Ngụy Quân Xương khẽ run rẩy, chống người đứng dậy.
Vũ Văn Hằng ung dung ngồi xuống ghế rồng, nhấc bút lông phượng. Ngụy Quân Xương lặng lẽ đứng bên, nghiền mực dâng trà.
Chàng vẫn còn đau đến phát run. Cả buổi chiều, chàng cắn răng chịu đựng, thân thể cứng đờ mà đứng hầu bên cạnh thánh thượng.
May mắn, con người cũng có lúc biết mệt mỏi. Sau ba ngày hành hạ Ngụy Quân Xương, Vũ Văn Hằng rốt cuộc cũng thấy hơi chán, nửa khép đôi mắt, hắn lật một tấm bài tử, tuyển một tân cung nữ vào thị tẩm.
Hắn ôm mỹ nhân lên giường rồng, hoàn toàn quên mất nội quan của mình vẫn đang khổ sở chống đỡ.
Ngụy Quân Xương tuy chịu không nổi, nhưng cũng chẳng dám mở miệng. Khó khăn lắm mới đợi đến khi điện môn sắp đóng, Vũ Văn Hằng mới chậm rãi vuốt ve gương mặt chàng, ánh mắt tối lạnh, giọng nói âm trầm: "Dọn dẹp lại bản thân, lui xuống đi."
Cuối cùng cũng được buông tha.
Ngụy Quân Xương thở phào, vào phòng nghỉ bên cạnh, đứng trước gương đồng chỉnh trang lại y phục. Chàng nhìn bản thân trong gương, trang điểm cho giống như một ác quỷ vừa bò ra từ địa ngục, rồi mới hài lòng xoay người, lê bước trở về gian phòng của mình.
Gió rét thấu xương, tuyết phủ kín lối đi.
Ngụy Quân Xương nghiến răng lê từng bước chân, hơi thở nóng bỏng ngưng tụ thành từng đám sương trắng. Chàng không cẩn thận giẫm lên một mảnh băng mỏng, suýt nữa trượt ngã.
Bước chân tuy ổn định lại, nhưng vật kia trong thân thể đã hoàn toàn lún sâu vào trong. Đáy mắt Ngụy Quân Xương ươn ướt, nhưng vẫn cắn chặt môi, nhịn xuống tất cả đau đớn.
Vài cung nữ trực đêm trông thấy cảnh ấy, trong lòng dâng lên chút nghi hoặc.
Giữa mùa đông rét mướt, vì cớ gì mà vị Ngụy công công này mặt mày lại đỏ bừng, mồ hôi lấm tấm trên trán, chẳng lẽ mắc phải chứng bệnh quái lạ gì?
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc