Vũ Văn Hằng đã dùng năm năm để dạy cho chàng biết thế nào là thân bất do kỷ, để chàng khắc sâu hai chữ “phục tùng" vào tận xương tủy.
Dẫu rằng lúc này khó chịu đến mức không thể chịu đựng được nữa, nhưng nếu tự ý hành động, e rằng thứ đang đợi chàng phía sau còn tàn khốc hơn nhiều. Khi đó, đâu chỉ đơn thuần là chút khó chịu này?
Ngụy Quân Xương mệt mỏi, vừa đặt đầu xuống gối đã chìm vào giấc ngủ mê man. Những ngày qua chàng thực sự đã kiệt sức.
Nghĩ rằng Vũ Văn Hằng đang ôm giai nhân mềm mại trong lòng, chắc hẳn cho đến khi hừng đông sẽ không gọi chàng đến.
Nhưng mới chỉ qua nửa canh giờ, chưa đến giờ Tý, bên ngoài đã huyên náo ầm ĩ, tiếng người xôn xao rối loạn.
Một tiếng quát lớn khiến Ngụy Quân Xương giật mình tỉnh giấc, loáng thoáng nghe có người hét trước cửa phòng:
“Ngụy công công, mau mở cửa… Hoàng thượng bị thích khách ám sát!”
Ngụy Quân Xương còn ngái ngủ, nhưng khi nghe rõ từng chữ, lòng chàng chấn động mạnh, cơn buồn ngủ lập tức tan biến sạch.
Sắc mặt chàng tái nhợt, đầu ngón tay run nhẹ, trong lòng chẳng rõ là bi thương hay là giải thoát. Chàng không kiềm được mà muốn hỏi một câu:
“Hắn… đã chết rồi sao?”
May thay, cuối cùng Ngụy Quân Xương cũng không ngu xuẩn đến mức thốt ra lời ấy. Suy nghĩ cẩn trọng một chút, nếu Vũ Văn Hằng thật sự đã chết, thì đại hồng chung trong cung đã sớm vang lên, sao có thể chỉ có người đến báo tin cho chàng?
Vừa chần chừ thoáng chốc, bên ngoài đã vang lên tiếng động dữ dội, cánh cửa gỗ sơn đỏ bị đá mạnh đến mức rung bần bật, người truyền tin lại quát:
“Mau mở cửa, Thánh thượng giận dữ, lập tức truyền ngươi đến đại điện trước!”
Vừa nói, bên ngoài lại có kẻ nhổ một ngụm nước bọt đầy khinh miệt.
Vũ Văn Hằng truyền chàng đến? Vì cớ gì?
Chàng không phải thích khách, cũng chẳng phải ngự y, truyền chàng đến có tác dụng gì?
Đôi mắt Ngụy Quân Xương lóe lên tia nghi hoặc. Chàng vừa đặt chân xuống đất, lòng bàn chân đụng vào nền đá lạnh buốt, thế nhưng thân thể lại không có chút khí lực, đầu gối mềm nhũn, cả người ngã quỵ xuống.
Đến lúc này, Ngụy Quân Xương mới phát hiện bản thân không biết từ khi nào đã vã mồ hôi lạnh ướt đẫm toàn thân. Thời tiết giá rét thế này, trong phòng còn chưa đốt lò sưởi, chàng chỉ khoác một lớp áo mỏng manh mà vẫn không thấy lạnh, ngược lại, cả người lại nóng rực.
“Ha… đúng là bệnh thật rồi.”
Ngụy Quân Xương day day vầng trán còn đang đau nhức âm ỉ, vội vàng lục lọi trong tủ áo tìm một bộ y phục khoác lên người. Trong chiếc gương đồng bên giường, lớp hóa trang xấu xí trên mặt chàng đã nhòe nhoẹt mấy tầng, lại thêm bộ y phục lòe loẹt tục tằn, trông chẳng khác gì một kẻ chẳng còn chút liêm sỉ.
“Đến đây…”