Giới viện, phòng Nhân tự.
Cố Sinh vừa được đưa vào phòng không bao lâu liền ngất đi, hạ nhân liền đỡ hắn vào phòng trị liệu. Trong phòng trị liệu có một con suối có tuổi đời hàng trăm năm, nước suối trong vắt chứa nhiều chất, được phủ Quốc Công thêm hàng trăm dược liệu vào đó, khiến
nước suối có tác dụng chữa bệnh hiệu quả, vô cùng nổi tiếng ở Đế Đô.
Trong phủ thị nô, sau khi bị thương, đám thị quân bọn họ đều muốn được ban nước suối này để chữa lành vết thương, đáng tiếc nước suối trong ngày có hạn, không phải người bình thường có thể hưởng thụ, lần này Cố Sinh bị thương nặng, nếu dùng thuốc chữa bệnh thông thường thì nửa tháng cũng sẽ chưa có chuyển biến tốt, nhưng dùng thuốc cống nạp của Tây Vực mà vẫn chưa đỡ hơn được chút nào, cho nên Lý ma ma mới phân phó sử dụng nước suối để chữa thương.
Trong lòng Lý ma ma biết rõ, Cố Sinh dù sao cũng là chính quân, ngoài làm người hầu hạ, hắn còn là chủ tử của phủ Quốc Công, khác với những kẻ hầu hạ bình thường, ở trong Giới viện hắn bị dạy dỗ như thế nào không có người nào quan tâm, nhưng khi ra khỏi Giới viện, mọi thứ đều sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt hằng ngày.
Bà ta chỉ cần xử lý mọi chuyện nhanh chóng sạch sẽ không để lại dấu vết, là chính quân thì sao chứ? Chẳng qua cũng chỉ có thể ngoan ngoãn để bà ta dạy dỗ, đùa bỡn sao.
Dạy dỗ chính là trách nhiệm của bà ta, nhưng lần này bị đại ŧıểυ thư truy cứu nên bà ta không thể nói gì hơn, nghĩ đến đây khóe miệng Lý ma ma không khỏi nhếch lên, làm nhục những công tử cao cao tại thượng đó chính là niềm vui của bà ta, bà ta muốn nhìn thấy bộ dạng đau khổ cầu xin của bọn họ.
Dựa vào đâu mà bọn họ vừa mới sinh ra đã được sủng ái, còn bà ta phải liều mạng đi tranh đi đoạt mới có thể sống sót? Để có được địa vị như bây giờ, trong tay đã dính không ít máu tươi, hiện giờ cả người bà ta đã đầy dơ bẩn, vì sao những vị công tử cao cao tại thượng đó lại được hưởng sung sướиɠ, không dính bụi trần? Lý ma ma càng nghĩ, trong mắt lại càng tràn đầy sự phẫn nộ. Hừ! Ở đây, cho dù bọn họ có là mây trên trời thì bà ta cũng muốn dẫm bọn họ xuống bùn.
“Đi xem vết thương của chính quân được xử lý thế nào rồi, vẫn còn rất nhiều phương pháp dạy dỗ đang chờ ngài ấy, chúng ta không có nhiều thời gian như chính quân, còn có rất nhiều người đang chờ lão nô tự mình dạy dỗ.”
Hạ nhân đáp một tiếng rồi rời đi, Lý ma ma lại nói: “Đúng rồi, đưa Đan thị nô đến dạy chính quân của chúng ta một buổi, để hắn biết thế nào là quy củ đi."
Một lúc sau, hạ nhân mang đến một nam tử, không, phải nói là dắt một nam tử đến. Nam tử này toàn thân trần trụi không có sợi lông nào, mái tóc đen dài thẳng tắp tùy ý rũ ở bên người, trên cổ đeo một sợi dây xích bạc dài bị hạ nhân cầm trong tay, hắn bò theo bước chân của hạ nhân, lúc bò mông của nam tử này chổng lên, một cái đuôi hồ ly trắng cắm vào hậu huyệt, đong đưa theo chuyển động của hắn.
Đầu nam tử nâng lên để mọi người có thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn. Hắn có một đôi lông mày hình kiếm tuyệt đẹp, đôi mắt đen như mực, mũi thẳng, đôi môi mỏng hơi mím lại nhưng có độ cong hoàn hảo, làm cho người ta có cảm giác cười như không cười, giống như một con hồ ly cao ngạo đang bước đến.