Chiếc roi này bao trùm toàn bộ dươиɠ ѵậŧ, khi roi quất vào, dươиɠ ѵậŧ trong nháy mắt co rút lại, lần này tên hành hình không quất liên tục mà cho Cố Sinh thời gian phản ứng.
Sau khi Cố Sinh tỉnh táo lại, hắn lơ đãng nghĩ, tại sao mình lại sống như thế này, đau đớn như vậy, thà chết còn hơn sống trong đau khổ, càng nghĩ trong lòng của hắn càng muốn chết, hai mắt trống trải, tĩnh mịch.
Lý ma ma lập tức phát hiện ra Cố Sinh có gì đó không đúng, nhanh chóng bước tới bên tai hắn, nghiêm khắc quát lớn: “Chính quân, đừng quên ngài là con cháu Cố gia, nếu chết như thế thì thật hổ thẹn với Cố gia, vậy mà lại muốn tự sát, cái này không phải là kết thân mà là kết thù!”
Câu nói vừa dứt! Cố Sinh đột nhiên nhớ lại những mong đợi tha thiết của phụ thân trước khi hắn xuất giá, sự miễn cưỡng và lo lắng trong mắt ông, những lời dặn dò của ca ca, tình yêu thương của gia đình như dòng nước ấm áp, cho hắn dũng khí để sống.
Làm sao hắn có thể khiến những người quan tâm đến mình phải đau buồn, rơi nước mắt vì sự hèn nhát của chính mình? Hơn nữa, trong đầu Cố Sinh hiện lên một đôi mắt lạnh lùng xa cách, thê chủ có lẽ... cũng không muốn rời xa hắn!
Thấy Cố Sinh trở lại bình thường, Lý ma ma ra lệnh cho hạ nhân tiếp tục hành quyết: “Ta vẫn luôn tin tưởng, chỉ có đau đớn cực hạn mới có thể khiến người ta nhớ lại những điều không nên quên, hơn nữa cho dù ngài có quên thì thân thể ngài cũng sẽ không quên.”
Hai roi không hề có sự dừng lại, nhưng Cố Sinh lại không hề phát ra âm thanh nào, hắn nghiến răng kiên trì, khi hành hình kết thúc, tinh thần hắn thoải mái hơn, lập tức nằm bất động trên ghế, nếu không có lồng ngực phập phồng chứng tỏ hắn còn sống, mọi người đều cho rằng hắn đã không còn chút sức sống nào nữa.
Sau đó, Lý ma ma ra lệnh cho hạ nhân đưa Cố Sinh đến phòng nghỉ ngơi sửa soạn lại rồi tiến hành dạy dỗ những điều cơ bản.
Theo sự vận hành của Giới viện, nơi dạy dỗ được chia làm năm phòng: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, Nhân, mỗi phòng tượng trưng cho một loại hình dạy dỗ. Phòng Nhân là phòng dạy dỗ cơ bản, chẳng hạn như tắm rửa hằng ngày, rèn luyện thể chất đều được thực hiện ở đây; phòng Hoàng là phòng dạy dỗ khẩu giao; phòng Huyền là phòng dạy dỗ nhũ giao (vυ"), phòng Địa là dạy dỗ hậu huyệt, dươиɠ ѵậŧ; phòng Thiên là dạy dỗ về tinh thần.
Mỗi phòng dạy dỗ đều có đặc điểm riêng, khi người bị dạy dỗ thành công xuất sư từ cả năm phòng thì đã đủ tư cách hầu hạ thê chủ, trừ khi vi phạm nội quy, nếu không sẽ không thuộc thẩm quyền của phòng dạy dỗ nữa. Mục tiêu tiếp theo của Cố Sinh là học tập chăm chỉ, sớm ngày xuất sư từ năm phòng dạy dỗ này, nắm giữ kỹ xảo để hầu hạ thê chủ.
Bên kia, Bạch Chỉ Nhân trở về phòng dùng bữa, lại không thấy có người đang chờ, tâm tình vui vẻ vốn có của nàng đột nhiên trầm xuống, nàng hỏi: “Chính quân đâu?”
“Ở Giới viện.” Thanh Duyệt ngẩng đầu lên, cẩn thận liếc nhìn nàng rồi mưới nói tiếp: “Sáng nay sau khi thỉnh an, chính quân trở về viện quản lý sản nghiệp của ŧıểυ thư, buổi chiều Lý ma ma phái người tới truyền lời kêu chính quân qua đó, nô bị ngăn ở bên ngoài, không bao lâu có người đi ra từ bên trong nói, chính quân vi phạm gia pháp, cần phải dạy dỗ nhiều hơn, sẽ ở lại Giới viện hai ngày.”
Bạch Chỉ Nhân cau mày, còn ở Giới viện? Nhìn căn phòng trống trải, chỉ sau một đêm, nàng như cảm thấy thiếu gì đó, chân không nhịn được mà bước ra ngoài, hướng về phía Giới viện, có lẽ chính nàng cũng không ý thức được bước đi của nàng nhanh gấp đôi ngày thường.