Nếu nói Cố Sinh là một đóa hoa đào lộng lẫy, tỏa sáng rực rỡ thì người này lại giống như hoa mận đỏ rực vào mùa đông, cao ngạo tươi sáng.
Nếu cẩn thận quan sát có thể thấy được hai vυ" trước ngực có xuyên một đôi khuyên vυ" màu bạc, một sợi dây cùng màu chạy từ cổ xuống, qua vòng núm vυ" rồi nối với đai trinh tiết ở hạ thân, chiều dài của dây xích bị hạn chế, chỉ đủ dài cho nam tử quỳ, nếu hắn đứng thẳng lên nhất định sẽ bị dây xích kéo đầu vυ" hoặc dươиɠ ѵậŧ, đó vốn là một vật trang sức trói buộc hà khắc, nhưng nó khiến cho nam tử này giống như đang mặc một chiếc váy màu bạc.
“Hạ nô bái kiến ma ma.” Nam tử này còn gọi là Đan thị nô, âm thanh của hắn đã trải qua thời kỳ vỡ giọng, trầm thấp mà từ tính, chạm đến trái tim của mọi người.
“Đứng dậy đi.” Lý ma ma hài lòng nhìn Đan thị nô: “Hôm nay kêu ngươi tới là muốn ngươi làm tấm gương tốt cho chính quân mới tới của chúng ta, đừng làm ta thất vọng là được.”
“Nô sẽ cố gắng hết sức, không để ma ma thất vọng.” Đan thị nô trả lời, quỳ sang một bên trong tư thế quỳ tiêu chuẩn, chiếc đuôi hồ ly cắm ở hậu huyệt an phận buông xuống trên mặt đất.
Trong phòng trị liệu, sau khi Cố Sinh được nước suối chữa trị, những bộ phận bị thương ngoài da trên cơ thể hắn đã trở lại bình thường, vùng lưng và mông bị đánh cũng đã hết mẩn đỏ sưng tấy, đóng vảy kết sẹo, da mới đã mọc lên, nếu không phải còn có chút sưng đỏ, bản thân Cố Sinh cũng không tin được nơi này đã từng bị thương, hơn nữa còn là bị thương rất nghiêm trọng.
Hắn không nhịn được tán thưởng sự kỳ diệu của nước suối, có thể so sánh với thần dược!
Theo hạ nhân ra khỏi phòng trị liệu đi vào đại sảnh, hắn vừa thấy Đan thị nô ở một bên liền kinh ngạc dừng lại, hắn vẫn luôn biết thê chủ có rất nhiều thị nô hầu hạ, hôm nay là lần đầu tiên hắn gặp được, hơn nữa hình tượng của Đan thị nô đã đánh sâu vào trong tâm trí Cố Sinh, hắn không ngờ trên cơ thể con người còn có thể làm được như vậy.
Đan thị nô nhìn người đi vào, hắn tuấn tú trong sáng, có khí chất của một gia tộc quý tộc, không có gì nghi ngờ là chính quân: “Hạ nô bái kiến chính quân.”
Cố Sinh nhìn hắn nhếch đuôi hồ ly lên hành lễ, sửng sốt một chút, tự giễu nói: “Không cần khách khí, ở chỗ này ta giống với ngươi, đều là nô, cần phải tiếp nhận sự dạy dỗ.”
“Chính quân quá lời rồi.” Đan thị nô nhẹ nhàng trả lời: “Chính quân dù ở đâu cũng là chính quân, hạ nô chỉ là thị nô đê tiện, cần phải hành lễ với ngài.”
Cố Sinh cười không trả lời nữa, chính quân dù ở đâu cũng là chính quân sao? Nhưng ở chỗ này lại không phải nha!
“Chính quân và thị nô tương thân tương ái, sống hòa thuận với nhau, nếu như đại ŧıểυ thư nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ vui mừng.” Giọng nói của Lý ma ma không nghe ra được chút cảm tình nào: “Chỉ là bây giờ không phải lúc để các người giao lưu tình cảm.”
“Chính quân thân là người hầu hạ thê chủ, điều quan trọng nhất là phải giữ thân thể sạch sẽ, cho dù là ở bên ngoài hay bên trong.” Lý ma ma nói: “Hôm nay là buổi đầu tiên của khóa dạy dỗ, sẽ dạy cho ngài thế nào là giữ thân thể sạch sẽ mọi lúc, bất cứ lúc nào ở chỗ nào cũng phải sẵn sàng để thê chủ lâm hạnh. Đan thị nô, ngươi tới dạy chính quân một chút đi.”
Đan thị nô đáp lại rồi đi theo mọi người vào phòng tắm, đương nhiên hắn vẫn quỳ gối nói: “Thỉnh chính quân lên đài.”
Cố Sinh nằm ngửa trên đài ngọc, đầu ngửa lên, Lý ma ma sai người lấy khung gỗ, dạng chân hắn ra, dùng dây xích khóa lại, cố định hai tay thành một đường thẳng.