Dạy Dỗ Cố Chấp Cuồng

Chương 5: Trộm hương (2)

Trước Sau

break

Uyển Huân bắt đầu làm bài tập, cô mở sách bài tập ngữ văn và tiếng Anh ra, còn bài tập khoa học tự nhiên thì cô tự ngẫm nghĩ một lúc rồi quyết định lật ra phần đáp án phía sau để chép các công thức và con số vào bài của mình.

Anh chống cằm, nhìn cô vừa lật đáp án vừa lật đề bài, chăm chỉ làm công việc sao chép.

Hành động này có ý nghĩa gì không?

Phó Triều khẽ nói: “Đừng làm nữa, đi ngủ đi.”

Uyển Huân ngoan ngoãn nghe lời, chấm hết câu cuối cùng rồi khép sách bài tập lại, bò xuống bàn.

Rất ngoan.

Chỉ một lát sau cô đã ngủ, anh không biết cô có thể ngủ dễ dàng như vậy, nghĩ rằng có lẽ cô bị chứng ngủ rũ. Phó Triều không hề buồn ngủ, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ say của cô một lúc lâu, rồi lấy cục tẩy, thước kẻ, bút mực trong hộp bút của cô xếp chồng lên nhau trên đầu cô.

Vẫn không tỉnh, ngủ thật say.

Khuôn mặt dịu dàng của cô gái lúc này đặc biệt bình yên, không hề bị ảnh hưởng bởi bất cứ điều gì.

Đôi môi hồng hào của cô khẽ mấp máy, thu hút ánh mắt của anh.

Đôi môi của cô rất đẹp, không có vân môi, màu môi hồng như hoa cẩm chướng, giống như quả đào mật ngọt ngào quyến rũ.

Cô đã nói với anh, môi cô rất mềm.

Ồ, phải không?

Trong lớp học, tiếng lật sách, tiếng viết bài sột soạt vang lên không ngừng.

Học sinh đang chìm đắm trong biển bài tập mênh mông, không ai chú ý đến những gì đang diễn ra ở phía sau lớp học.

Phó Triều rướn người tới gần, đầu tiên là dùng lòng bàn tay chạm vào, sau đó áp môi mình lên môi cô, hôn nhẹ.

Cảm giác như vuốt ve lớp đệm thịt trên bàn chân mèo con, mềm mại như kẹo dẻo.

Sau cảm giác mềm mại là một trận tê dại chạy thẳng lên não, anh như bị nghiện, không nhịn được đưa lưỡi ra liếʍ đôi môi ngọt ngào kia.

Phó Triều vẫn chưa thỏa mãn, tiếc là cô đã tỉnh. Lông mi cô rung động như cánh bướm, đôi mắt mơ màng nhìn vào khoảng không, cô khẽ liếʍ môi theo bản năng.

Sao lại ướt thế này?

Phó Triều chỉ thấy cô mím môi, liếʍ sạch chỗ ướt trên môi.

Uyển Huân sững người, đột nhiên nhận ra, mình chảy nước miếng sao!

Cô đột nhiên ngồi thẳng dậy, động tác này khiến những thứ trên đầu rơi xuống đất loảng xoảng, rất nhiều người dừng bút quay đầu lại nhìn.

Uyển Huân cũng giật mình, vội vàng quay người nhặt đồ, nghĩ rằng mình có phải vô ý làm rơi hộp bút không, vừa ngẩng đầu lên thì thấy hộp bút vẫn còn nguyên.

Phó Triều bên cạnh nhìn cô như thể đang nói cô thật ngốc.

Nhưng vẻ kiêu ngạo đó lại không phù hợp với đôi tai đỏ ửng của anh.

Chuông tan học vang lên, cô thu hồi ánh mắt, cất lại đồ dùng học tập, “Tai cậu đỏ quá, có người nói xấu cậu sau lưng đấy.”

Anh không trả lời, cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì, nhưng lại giống như đang kìm nén điều gì đó, hơi thở có chút nặng nề.

Tan học, cô vội vàng thu dọn cặp sách, đeo lên vai đứng dậy, chào tạm biệt Phó Triều: “Tạm biệt.”

Chàng trai nhìn về phía cô, du͙© vọиɠ nóng bỏng trong mắt cứ thế ập đến, khiến tim cô đập nhanh.

Anh đã thua trong nụ hôn này, cô cũng vậy.

Yết hầu lên xuống, Phó Triều không nói tạm biệt, “Ngày mai gặp.”

Anh nhìn bóng dáng cô gái biến mất ở cửa lớp, còn mình thì vẫn còn cương cứng khó chịu, nhưng anh nhận ra rằng anh không muốn và cũng không cần phải tự giải quyết nữa.

Môi mềm mại như vậy, không biết những chỗ khác có mềm mại như vậy không.

Sức quyến rũ của cô đối với ang thật sự quá lớn, buổi tối nằm mơ thấy mình đè lên người cô, dang rộng chân cô ra mà mạnh mẽ làʍ t̠ìиɦ.

Dưới những cú thúc mạnh mẽ, cô phát ra tiếng rêи ɾỉ mê hoặc lòng người, dâm thủy từng dòng tưới lên dươиɠ ѵậŧ, cô nâng eo nhỏ đón ý hùa theo sự va chạm mãnh liệt của anh, bộ dạng như muốn khóc mà gọi tên anh.

“Ưm ưm, Phó Triều, thích quá, thật thoải mái, a a……”

Anh vừa mạnh mẽ đâm vào trong cô, vừa đánh vào mông cô, thở hổn hển: “Rên da^ʍ đãиɠ như vậy, đúng là đồ da^ʍ đãиɠ.”

“Ưm ưm chồng ơi, thích anh làm em, em, a a……” Cô như con mèo cái động dục, ưỡn mông đưa cửa huyệt về phía anh, muốn anh cắm sâu hơn nữa.

Anh nắm lấy ngực cô, tăng tốc độ đưa cô lên đỉnh.

Giấc mộng xuân dâm mỹ này bị xua tan bởi một cơn gió lạnh thổi vào từ cửa sổ lúc nửa đêm.

Phó Triều mở mắt ra, cảm giác dính nhớp ở hạ thân nhắc nhở anh phải đi thay quần.

Căn phòng rộng lớn tràn ngập sự trống trải, anh càng hồi tưởng lại giấc mơ vừa rồi thì càng khó chịu đựng.

“Uyển Huân.” Anh khẽ gọi tên cô, tưởng tượng lúc này có cô đáp lại, cô nói câu, chồng ngủ ngon nhé.

Ngủ ngon.


 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc