Dạy Dỗ Cố Chấp Cuồng

Chương 4: Trộm hương (1)

Trước Sau

break

Sau giờ học, nếu không có hoạt động câu lạc bộ manga anime, Uyển Huân thường nán lại một chút rồi mới về nhà.

Năm ngoái, cha cô tái hôn, chẳng bao lâu sau đã có con với người vợ mới. Từ khi tiếng khóc chào đời ấy vang lên trên thế giới, Uyển Huân biết mình đã bị gia đình này gạt ra rìa.

Trong phòng cô chất đầy những vật dụng, mô hình anime, những con búp bê tự tay làm của cô bị buộc phải dời đi chỗ khác.

Mẹ kế Phùng Lệ là người có chút cổ hủ, bà không hiểu sở thích của Uyển Huân, lại còn rất có thành kiến với cô. Bà cho rằng cô không làm việc đàng hoàng, chỉ biết xem phim hoạt hình trẻ con, mặc những bộ quần áo kì quái, mua những thứ đồ bỏ đi lãng phí tiền bạc.

Uyển Huân từng vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa Phùng Lệ và cha cô, Uyển Trì. Bà nói Uyển Huân may mắn còn có khuôn mặt xinh xắn, nên tranh thủ khi còn trẻ sớm tìm một tấm chồng tốt còn hơn tất cả.

Người cha im lặng, tâm trí đã tràn ngập đứa con trai mới sinh, không hề bênh vực cô nửa lời.

Vì vậy, Uyển Huân không thích về nhà. Cô thỉnh thoảng đến nhà Thái Thư Ngữ chơi một lát, hoặc đến công viên gần trường ngồi vẽ vời, cho chim bồ câu ăn để giết thời gian, đến giờ cơm mới quay về, dù sao cơm thì vẫn phải ăn.

Gần đây, cô phát hiện trong công viên có thêm một chú mèo đen nhỏ, không biết từ đâu lạc đến. Nó hơi nhút nhát, nhưng lại đặc biệt thân thiết với Uyển Huân, khiến cô có cảm giác mình được chọn.

Uyển Huân đặt tên cho nó là "Hắc Ám Liệt Hỏa Sư", gọi tắt là ŧıểυ Sơn. Cô thường xuyên dâng tặng cho nó thức ăn cho mèo và pate, kể cho nó nghe về cuộc chiến đấu chống lại "ác ma" của mình trong cuộc sống.

Cuối tuần, cô còn tự bỏ tiền túi đưa nó đến bệnh viện thú y tiêm phòng. Cô dùng thùng carton chuyển phát nhanh làm nhà cho nó, đặt vào đó chiếc thảm nhỏ cũ của mình, lấy từ trong tủ bát ở nhà một cái bát sắt nhỏ làm bát ăn cho nó.

Uyển Huân biết mình không thể nuôi mèo, nên đã đặt nhà của ŧıểυ Sơn ở một góc khuất trong công viên, tránh cho bọn trẻ nghịch ngợm và những kẻ xấu quấy phá nó.

Khoảng hơn một tuần sau, Phó Triều chú ý đến việc trên người cô thường dính lông mèo.

Nuôi mèo sao?

Nhìn cô vẽ nhiều mèo như vậy trên sách ngữ văn, chắc là vậy.

Hơn nữa, tâm trạng cô dạo này đặc biệt tốt, số lần ngân nga hát hò nhiều hơn trước. Anh còn nghe thấy vài giai điệu mới, trước đây cô chưa từng hát.

Sắp đến hội ȶᏂασ, giờ học buổi chiều, Uyển Huân được lớp trưởng gọi đi để phân công nhiệm vụ, khi quay lại thì mọi người đang đăng ký các môn thi đấu.

Mọi người khá tích cực, nhanh chóng đăng ký kín các môn, nhưng vẫn còn một số chỗ trống. Uyển Huân liếc qua bảng đăng ký, điền tên mình vào ba môn điền kinh nữ còn trống: 200m, 400m và chạy tiếp sức hỗn hợp.

Cô bước xuống bục giảng, trở về chỗ ngồi, hỏi Phó Triều đang mải mê chơi game trên bàn: "Bạn cùng bàn, cậu có muốn tham gia không?"

Anh đang bận tung chiêu, qua loa đáp lại một tiếng "Ừ".

"Chạy tiếp sức hỗn hợp và 3000m nam vẫn còn thiếu người, cậu muốn đăng ký môn nào?", Uyển Huân nghiêng đầu lại gần, nhìn vào màn hình điện thoại của anh, "Trong bụi cỏ có người, cẩn thận đấy."

Vài giây sau, màn hình của Phó Triều hiện lên hình ảnh đếm ngược hồi sinh. Vừa lúc cô ngẩng đầu lên, bốn mắt chạm nhau, anh đưa tay véo má Uyển Huân: "Tại cậu cứ nói chuyện với tôi."

Lực tay của anh không hề nhẹ, sau khi buông tay ra, trên gương mặt trắng nõn của cô hiện lên hai vệt đỏ. Cô nhăn mặt xoa chỗ đau, nói: "Cậu véo tôi làm gì, ai bảo cậu có lớn mà không biết né, đáng đời."

"Cậu nói lại lần nữa xem?" Anh nheo mắt.

"Có lớn không biết né, đồ ăn hại." Uyển Huân vẫn che mặt.

Hóa ra cô nàng lắm mồm này có thể dễ dàng ảnh hưởng đến tâm trạng của anh như vậy. Phó Triều không giận mà còn bật cười, đưa điện thoại cho cô: "Nào, cậu chơi đi, xem cậu có phải đồ ăn hại không."

Uyển Huân liếc nhìn anh, nhận lấy điện thoại, không biết đang tự tin cái gì, nói: "Tôi nói cho cậu biết, tôi học không giỏi là có lý do đấy!"

Phó Triều phì cười, lấy lại tờ đăng ký trên bàn cô, điền tên anh vào hai môn còn trống mà cô vừa nói.

Sau đó, anh xem cô chơi game.

Một giây trước khi tiếng chuông vào học vang lên, cô trả lại điện thoại cho anh, trên giao diện kết toán, nhân vật của anh được MVP.

Cô nhướng mày với anh, "Victory (chiến thắng)~"

Kiểu vênh váo đắc ý này thật quá đáng. Anh nghe thấy tiếng tim mình đập, bỗng nhiên nảy sinh một loại xúc động muốn hung hăng nhào nặn rồi cắn cô vài cái.

Theo khoa học giải thích, đây là hội chứng đáng yêu xâm lấn.

Uyển Huân nhìn vào bảng đăng ký trên bàn, "À, cậu điền rồi à, cảm ơn nhé, 3000m chẳng ai muốn đăng ký cả."

Chuông vào học vang lên, tiết tự học này, chàng thiếu niên học bá vô đối Phó Triều quyết định nằm bò ra ngủ. Tiêu Dật vẫn đang nhắn tin rủ anh trốn học đi chơi bóng rổ, Phó Triều trả lời không đi.


 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc