Dạy Dỗ Cố Chấp Cuồng

Chương 6: Chương 6: Thân mật (1)

Trước Sau

break

 

Chương 6: Thân mật (1)

Khu dạy học phía Tây có một hành lang nhỏ, nối với sân tennis và sân thể dục. Nơi này khá khuất nẻo, ngày thường mọi người ra sân tập đều đi thẳng cửa chính, ít ai đi qua đây.

Tiêu Dật đưa Phó Triều đến sau cây cột, chỉ cho Phó Triều xem hai người đang đứng cách đó chỉ hai bước chân, nhỏ giọng nói: "Bạn cùng bàn của cậu lại được tỏ tình nữa rồi."

Phó Triều nhìn thấy Uyển Huân đang nói chuyện với một nam sinh, cách nhau khoảng một cái bàn.

Nam sinh có vẻ căng thẳng, mặt đỏ bừng như bị sốt, liên tục đẩy gọng kính, giọng run run: "Uyển, Uyển Huân, tớ thích cậu, cậu, cậu có thể làm bạn gái tớ không?"

Phó Triều khẽ cười, ánh mắt đầy vẻ khinh thường.

Xem cô ấy trả lời thế nào.

Uyển Huân bình tĩnh, thản nhiên: "Bạn học, cậu thích tôi ở điểm nào? Tại sao cậu thích tôi? Cậu đã làm những gì để theo đuổi tôi? Nếu ở bên nhau, cậu định vun đắp tình yêu của chúng ta như thế nào? Mời cậu viết một bài luận dài về những vấn đề trên, không dưới mười vạn chữ, kèm theo bài thuyết trình PPT, khi cậu qua được bài kiểm tra của tôi, tôi sẽ cân nhắc ."

Nam sinh trợn tròn mắt: "Hả? Khó quá vậy..."

"Khó lắm sao? Cậu là người thứ tư tỏ tình với tôi từ đầu năm học đến giờ đấy. Người đầu tiên còn phải viết hai mươi vạn chữ cơ, tôi đã giảm độ khó xuống rồi."

Cô khoanh tay, mỉm cười thân thiện nhưng xa cách.

Những nam sinh thích cô đa phần là say nắng vẻ bề ngoài, nên đều không ngoại lệ, rút lui trong im lặng. Đương nhiên, người trước mắt này cũng không phải ngoại lệ, cười gượng hai tiếng rồi chào tạm biệt cô, vội vã bỏ đi.

Uyển Huân nhìn bóng lưng nam sinh rời đi, lẩm bẩm: "Thế mà cũng nói thích mình, nếu thật sự thích thì đừng nói mười vạn chữ, viết cả bộ "Vĩnh Nhạc Đại Điển" cũng cam tâm tình nguyện."

Phó Triều sau cây cột lặng lẽ nghĩ "Vĩnh Nhạc Đại Điển" có bao nhiêu chữ.

Uyển Huân còn muốn tìm Thái Thư Ngữ nói chuyện, cô đi từ cổng Tây vào khu dạy học. Đợi cô đi khuất, Tiêu Dật cười phá lên: "Ha ha ha ha, mười vạn chữ còn phải làm PPT, chị gái thật ngầu."

"Phó Triều, bạn cùng bàn của cậu thật bá đạo."

Phó Triều đá hòn đá dưới chân, đáy mắt cũng ánh lên ý cười, "Đi thôi, chơi bóng rổ."

Đến sân bóng rổ, có vài người quen trong đội bóng rổ đang chơi, hai người họ nhanh chóng được mời tham gia.

Hôm nay trời hơi nóng, Tiêu Dật cởi áo khoác thể dục treo lên lưới sắt, hỏi Phó Triều đang ngồi xổm cột dây giày: "Cậu với Uyển Huân ngày nào cũng ngồi cùng nhau, cậu không có cảm giác gì với cô ấy sao? Cô ấy rất xinh đẹp."

Phó Triều đứng dậy, thay vì trả lời câu hỏi của Tiêu Dật, anh lại dùng ánh mắt dò xét nhìn cậu ta, bởi vì anh không chỉ một lần nghe thấy cậu ta khen Uyển Huân xinh đẹp.

Tiêu Dật quen biết Phó Triều mười mấy năm, hiểu rõ ý nghĩa ánh mắt anh nhìn mình, vội vàng giải thích: "Anh bạn, tôi không thích cô ấy đâu!"

Khi cậu ta nói ra những lời này, cậu ta cũng hiểu thái độ của Phó Triều, mỉm cười đầy ẩn ý.

"Hiểu rồi." Phó Triều nói.

"Thú vị đấy." Tiêu Dật mạnh dạn vỗ vai Phó Triều, lần này anh không né tránh.

……

……

"Bùng nổ đi hiện thực, tan vỡ đi tinh thần, Banishment this world!"

Cửa thang máy từ từ mở ra, Uyển Huân đang làm động tác "chuunibyou" cùng bài hiệu triệu "chim nhỏ du sáu hoa" thì bất ngờ chạm mặt hiệu trưởng.

Bên cạnh hiệu trưởng vang lên tiếng cười quen thuộc.

Uyển Huân nhìn theo tiếng cười, không ngờ bạn cùng bàn của cô cũng ở đó.

"Chào hiệu trưởng ạ." Cô ngoan ngoãn cúi đầu.

Phó Triều kéo Uyển Huân đến bên cạnh, như che chở gà con, nói với hiệu trưởng: "Con về lớp đây."

"Được, đừng quên việc đã hứa với bác đấy." Hiệu trưởng ấn nút thang máy, liếc nhìn Uyển Huân.

Phó Triều tự nhiên khoác tay lên vai Uyển Huân, "Con biết rồi."

Sau đó, anh quay người lại, vừa cười vừa nói: "Này, cậu làm lại cho tôi xem lần nữa được không? Vui quá."

Uyển Huân thấy có nhiều người qua đường, nhảy ra giữa đường, cố tình nói thật to: "Bùng nổ đi hiện thực, tan vỡ đi tinh thần, Banishment this world!"

"Ta, Phó Triều là mạnh nhất! Ta, Phó Triều lớp 3 là chúa tể bá đạo nhất thiên hạ!" Cô dang rộng hai tay, tuyên bố với mọi người.

Hừ, cho Phó Triều mất mặt luôn.

Phó Triều chưa kịp túm lấy cô thì đã thấy cô chạy biến mất dạng.

Thôi được, về nhà rồi tính sổ với cô sau.

Dưới ánh mắt của mọi người, Phó Triều bình tĩnh sải bước về lớp.

Ở lớp học, phía sau bảng đen, lớp trưởng đang lấy ra từ trong túi một số bột màu Propylene mua ở trung tâm thương mại cuối tuần trước cho Uyển Huân xem, Uyển Huân đang cúi đầu bóc một hộp bút vẽ.

Giáo viên chủ nhiệm nghe nói cô biết vẽ nên giao cho cô nhiệm vụ làm bảng tin.

"Bọn mình mua đủ màu rồi, nếu thiếu màu gì thì cậu cứ nói với tớ nhé." Lớp trưởng là một nữ sinh nhanh nhẹn, khi nói chuyện với cô ấy mọi việc đều được giải quyết rất nhanh.

"Không cần mua đâu, tớ thấy đủ rồi." Uyển Huân nhận lấy màu và sắp xếp chúng lên tủ dưới bảng đen.

"Cậu chỉ cần vẽ thôi, chữ viết thì ban cán sự lớp sẽ lo, cần giúp gì thì cứ nói nhé, à, Đình Đình cũng học vẽ đấy."

"Được rồi." Uyển Huân suy nghĩ về chủ đề của bảng tin, rồi quay về chỗ ngồi.

Phó Triều đã ngồi xuống từ trước, anh đang chơi điện thoại.

Uyển Huân lấy sách tiết sau ra từ ngăn bàn, tiện tay lấy ra một hộp bánh quy, giọng điệu đều đều: "A Vĩ lại chơi game rồi, nghỉ ngơi một chút đi nha~"

Anh trả lời rất nhanh: "Phiền phức."

Cô cắn một miếng bánh Pocky vị matcha, định chia cho anh một ít, nhưng nhớ ra anh chưa bao giờ ăn vặt, nên quay sang chia cho bạn học phía trước.

Phó Triều nghiêng người gọi cô, vẻ mặt nghiêm túc, "Uyển Huân, cậu đừng cử động." Cứ như trên người cô có sâu vậy.
 

*Chuunibyou: Hội chứng tuổi dậy thì, ám chỉ những người trẻ tuổi có xu hướng ảo tưởng sức mạnh, tin rằng mình có năng lực siêu nhiên hoặc có số phận đặc biệt.

 

*** 6 ***

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc