Thịnh Hạ nhớ rõ trong truyện từng nhắc thoáng qua: kể từ sau khi Diêm Hướng cưới vợ, có tin đồn lan truyền, vị thiên kim kia chẳng mấy chốc đã bị người nhà họ Diêm “chơi đùa” đến mức chẳng còn nhận ra là ai nữa.
Tuy không tả rõ là vị thiên kim nhà ai, chỉ đôi dòng bâng quơ, nhưng đủ khiến người ta rùng mình.
Ai ngờ người phải bước chân vào nhà họ Diêm hôm nay lại chính là cô.
“Ba con nói Diêm gia đã chọn ngày, hôn lễ sẽ tổ chức vào mười tháng sau, lễ hỏi họ vừa gửi sang, nhà họ Diêm hào phóng lắm, ba con mừng lắm. Bảo bối à, chuyện con tự tử mẹ không dám nói cho ba, con cũng biết mẹ sợ ông ấy mà...”
Những lời này của Dương Tĩnh Hà như đập tan nốt tia hy vọng cuối cùng trong lòng Thịnh Hạ, ngày cưới đã định, lễ hỏi cũng trao, cô không muốn gả cũng phải gả.
Dù mẹ không nói ra chuyện tự tử nhưng đâu dễ giấu chuyện lớn như vậy, chỉ hai ngày sau, ba cô đã xuất hiện ở bệnh viện.
Ông giáng xuống cho cô một trận mắng chửi không thương tiếc, không cho cô nửa lời phản bác, trước khi rời đi còn để lại một vệ sĩ, bề ngoài là bảo vệ nhưng thực chất là để giám sát cô.
Họ thu hết giấy tờ tuỳ thân, hộ chiếu, thẻ ngân hàng, điện thoại, cắt đứt mọi đường trốn chạy. Thịnh Hạ chỉ đành ngoan ngoãn nằm viện dưỡng thương.
Một tuần sau, cô được xuất viện về nhà nhưng đó cũng chỉ là đổi một cái lồng giam khác mà thôi.
Cô còn có thể làm gì được nữa? Ngoài việc từng bước dấn thân, đến đâu hay đến đó.
Đừng nói chuyện bỏ trốn, giữa thời đại này, không giấy tờ, không tiền, cô biết đi đâu về đâu?
Mấy ngày trôi qua, bảo mẫu báo có khách đến thăm.
Thịnh Hạ vừa tắm xong, còn cầm khăn lau tóc thì đã thấy dưới lầu một người đàn ông cao lớn, cùng Dương Tĩnh Hà trò chuyện vui vẻ đi vào phòng khách.
Trên người hắn mặc một bộ đồ đơn giản mà tinh tế, cao ít nhất mét tám, đeo kính gọng vàng, thấy Thịnh Hạ ở đầu cầu thang mới lễ phép gật đầu chào.
Thịnh Hạ sững sờ, tay còn giữ nguyên trên tóc, mãi một lúc sau mới hoàn hồn.
Trang phục này... chẳng phải con trai cả của nhà họ Diêm sao?
Sao hắn lại tới đây?
“Bảo bối, xuống đây đi, cậu Diêm đến thăm con này.”
Dương Tĩnh Hà vừa gọi vừa kéo dài âm điệu khiến Thịnh Hạ chỉ muốn tìm cái lỗ nào chui xuống cho xong.
Biết bao lần cô đã nói với mẹ đừng gọi mình như thế, nhưng bà vẫn cố chấp không sửa.
Lúc không có ai thì thôi, nhưng bây giờ ngay trước mặt người ngoài, bị gọi “bảo bối”, cô chỉ thấy xấu hổ muốn chết.
“Con lên trước đây, hai người cứ nói chuyện đi.”
Bất chấp phép tắc, Thịnh Hạ chỉ mong mau chạy về phòng.
Cô sấy tóc thật nhanh, thoa kem dưỡng, thay quần áo chỉnh tề, đang dọn dẹp thì nghe tiếng gõ cửa vang lên.
Tưởng là mẹ, Thịnh Hạ cũng chẳng để tâm, đầu còn cúi xuống bàn.
“Mời vào.”
“Không phiền em chứ?”
Giọng nam trầm ấm vang lên. Trong thoáng hoảng, Thịnh Hạ lỡ tay làm đứt dây thun buộc tóc, từng lọn tóc rơi xuống, càng tôn lên gương mặt tươi trẻ vừa tắm xong, tựa hoa mới hé nở dưới giọt mưa đầu hạ.
“Thơm thật.”
Không khí lẩn quẩn hương dầu gội nhẹ nhàng, phảng phất như một cơn gió dịu.