Thịnh Hạ vừa luồn ngón tay vuốt tóc thì chợt cảm nhận được sự hiện diện sát gần, làn tóc mềm như tơ lọt giữa những ngón tay người đàn ông.
Diêm Hướng không nén được, cúi xuống hôn lên một sợi tóc vương trên bàn tay cô.
Với một người vừa gặp mặt, hành động ấy thật quá bất ngờ. Thịnh Hạ chau mày, ánh mắt đầy cảnh giác.
“Diêm thiếu gia, sao anh lên đây? Mẹ tôi đâu?”
Gần như muốn nói thẳng, đây không phải nơi mà hắn có thể tự tiện vào.
Trong mắt Diêm Hướng thoáng hiện lên ý cười nhàn nhạt, đã nhanh chóng che giấu đi như một bóng nước tan biến trong đáy mắt.
Hắn luyến tiếc buông tay cô, trở lại dáng vẻ ôn hoà và lịch thiệp.
“Dì nói phải làm chút việc, bảo tôi lên nói chuyện với em.”
Nhìn người đàn ông này ung dung như chủ nhân, Thịnh Hạ càng thêm bực, mà tức nhất là mẹ mình.
Cô cẩn thận vấn lại tóc, lúc này mới bình tĩnh quan sát đối phương. Quả nhiên hắn đúng như trong truyện: vẻ ngoài nhã nhặn, bên trong lại toát lên sự nguy hiểm ngấm ngầm.
Dáng vẻ ôn hoà ấy chỉ như một chiếc mặt nạ, che đi sự lạnh lẽo và thâm hiểm nơi đáy mắt.
Đúng như cô dự đoán, Diêm Hướng lấy từ túi áo ra một chiếc nhẫn, đưa về phía cô.
“Đưa tay đây.”
Thịnh Hạ không nhúc nhích, đôi mắt sáng rực không rời khỏi hắn.
Diêm Hướng khẽ thở dài, bỗng đưa tay che mắt cô lại.
“Đừng nhìn tôi như thế.”
Ánh mắt cô quá sáng, chỉ một khoảnh khắc thôi cũng khiến Diêm Hướng mềm lòng, suýt nữa muốn kéo cô vào lòng, giữ lại mãi bên mình.
Từ nơi sâu thẳm trong trái tim, một ham muốn chiếm hữu đen tối bừng lên, chiếm trọn lấy tâm trí hắn.
Người con gái thuần khiết thế này, hắn thật muốn xem, một khi bị nhuộm sắc dục sẽ thành dáng vẻ ra sao.
Đôi mắt bị che lại, Thịnh Hạ không thể nhìn thấy gì nhưng cô lại càng nhạy cảm cảm nhận được sự nguy hiểm đang bao trùm.
Rõ ràng là ngày hè, máy lạnh vẫn mở mà cô bỗng rùng mình, tựa như một con mồi nhỏ bé đối diện thú săn mồi khổng lồ.
Nếu giờ cô có thể mở mắt, nhất định sẽ thấy trong mắt Diêm Hướng ngập tràn ham muốn chiếm hữu, thứ du͙© vọиɠ muốn nghiền nát và nuốt trọn cô.
Nhưng cuối cùng, hắn chỉ lặng lẽ buông tay, nhẹ nhàng đeo nhẫn vào ngón tay cô.
Vừa khít.
“Thích không?”
Thịnh Hạ im lặng, không biết phải trả lời thế nào.
Thích ư? Cuộc hôn nhân này sẽ thành ra sao, chẳng ai đoán được, giữa họ vốn chỉ là hai người xa lạ mà thôi.
“Tôi đã cho người đặt may váy cưới rồi, tuy thời gian gấp gáp nhưng vẫn kịp.”
Dù cuộc hôn nhân này xuất phát từ mục đích gì thì giờ mọi thứ đều đã an bài, Thịnh Dĩ Nam sẽ không bao giờ cho phép cô khước từ, nhà họ Diêm lại càng không.
Thịnh Hạ lặng lẽ cúi đầu, nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón tay mà lòng dậy lên muôn vàn cảm xúc khó gọi thành tên. Không khí trong phòng như đặc quánh lại, mãi đến khi tiếng gọi của Dương Tĩnh Hà vang lên mời họ xuống ăn cơm, không khí ngột ngạt mới được cởi bỏ phần nào.
Mẹ cô tuy nhiều khi vụng về thì nói năng chẳng đâu vào đâu, nhưng thật lòng vẫn thương cô, ít ra trong chuyện ăn mặc, chi tiêu đều chẳng để cô phải thua kém ai.
Hôm nay có khách quý, bữa cơm được chuẩn bị còn phong phú hơn thường lệ.