Đào Yêu Quyến Rũ

Chương 3

Trước Sau

break

 

 

Nước chảy róc rách qua khe suối, Đỗ Đằng ngồi xuống đưa tay sờ thử, nước suối lạnh lẽo thấu xương.

Anh rụt tay về, sau đó đứng dậy đi dọc theo dòng suối chảy, mười mấy phút sau, cây cỏ xung quanh dần thưa thớt đi, chân giẫm vào vũng bùn khiến nó văng lên tung tóe, cuối cùng cũng tìm thấy được đầu nguồn.

Vì thế núi đã bị thay đổi nên xuất hiện một hồ nước sâu tĩnh lặng.

Đỗ Đằng tiện tay nhặt một hòn đá nhỏ ném xuống, một lát sau mặt nước nổi lên vài bọt bong bóng.

Anh nhíu mày, đứng bên bờ nhìn hồ nước một hồi lâu, sau đó mới lấy dây leo núi và kính bảo hộ ra.

Anh tìm một cây cổ thụ làm điểm tựa, cột chắc dây thừng vào đó rồi bắt đầu xuống nước.

Bên dưới rất lạnh, ánh sáng cũng không lọt được bao nhiêu.

Kỹ năng bơi của Đỗ Đằng rất tốt, cơ thể khỏe mạnh bơi xuống chỗ nước sâu hơn. Có lẽ hồ vừa được hình thành nên không có sinh vật và rong rêu, bỗng anh phát hiện một vết nứt dưới chỗ sâu nhất.

Đó giống như vết nứt từ sâu bên trong núi, sâu không thể tưởng tượng.

Dưới lớp thạch sắc nhọn, dường như có một thứ gì đó vừa dài vừa mảnh bị kẹt bên trong, không phải là sinh vật nhưng cũng không thể nhìn rõ. Vừa hay nó bị kẹt lại ở hai đầu vết nứt, như là tuôn ra từ bên trong vậy.

Đỗ Đằng dùng tay kéo nó nhưng không có tác dụng.

Bây giờ đã xuống rất sâu, dây leo núi dài mười mấy mét đã căng chặt, muốn kéo thứ đó ra thì cần phải tiến về trước một chút nữa.

Đỗ Đằng là một người vô cùng lý trí nhưng có khi anh cũng tin vào trực giác của mình, lúc này anh tháo dây thừng cột bên hông ra.

Vừa tháo ra, dây leo núi đã rung lên một cái, sau đó tụt lại về trên bờ.

Còn người bên dưới dường như sắp không đủ không khí nữa, hai tay anh nắm lấy thứ nhỏ dài kia, chân đạp vào vách đá, cố gắng di chuyển. Vì động tác quá mạnh bạo, lòng bàn tay ma sát với vách đá dưới đáy đầm nên máu tươi dần rỉ ra.

“Cạch” một tiếng, khó khăn lắm mới lấy được thứ kia ra ngoài.

Trong không gian Tiên Trục, Đào Yêu đang ngủ say đã bừng tỉnh, cô yếu ớt mở to mắt, nước mắt chảy dài, cảm thấy tủi thân đến cùng cực.

Bị người ta bắt làm thú cưng thì thôi đi, rõ ràng đang bị ép ngủ say trong Tiên Trục mà, đã xảy ra chuyện gì vậy?!

Đã bao năm trôi qua rồi, chậm thêm chút nữa cô sẽ hoàn toàn biến mất khỏi trời đất.

Đừng có ức hiếp người khác như vậy chứ.

Hoàn cảnh mạnh hơn người, Đào Yêu cũng hết cách.

Cuối cùng vẫn đưa tay lên, ngón tay thon dài mảnh khảnh khẽ chạm vào dòng huyết khí bên ngoài, màu máu như lụa vờn quanh đầu ngón tay trắng nõn, cuối cùng bay thoảng đến ấn đường.

Thú cưng nhận chủ.

Đào Yêu khóc thút thít hai tiếng.

Đợi đến khi có chút sức lực cô mới ngồi dậy, không thể sử dụng thần thức, không gian Tiên Trục vẫn chưa mở.

Đào Yêu thở ra một hơi, mái tóc đen như mực rối tung xõa trên bờ vai trắng mịn, hai nụ hoa trước ngực khẽ run rẩy theo động tác, cuối cùng ẩn hiện dưới làn tóc.

Cái tên tiên quân đáng ghét, sao lại keo kiệt đến vậy.

Vả lại trong huyết khí cũng không có chút linh lực nào cả.

Xảy ra chuyện gì rồi?

Nếu không, sao lại để cô ngủ say lâu như vậy?

Đôi mắt Đào Yêu lóe lên, vậy thì cô sẽ thừa cơ hội giết hắn.

Vừa mới tiến vào mà thức hải đã cuồn cuộn như bị lăng trì.

Đôi mắt xinh đẹp của Đào Yêu chớp một cái, một giọt nước mắt rơi xuống, thời gian này không thể nào vượt qua được, chi bằng chết đi cho xong.

Nhưng chỉ là nghĩ mà thôi.

Phàm là một ŧıểυ yêu tinh trời sinh đã yếu đuối, Đào Yêu hồn nhiên, tham lam, tham sống sợ chết.

Trong máu không có linh lực thì thôi vậy, cô phải hút nhiều một chút để lót dạ tẩm bổ cơ thể.

Bên ngoài không gian Tiên Trục, Đỗ Đằng suýt chút nữa đã chìm trong hồ nước, mặt anh trắng bệch leo lên bờ, cả người rã rời ngồi bên hồ nước.

Thứ trong tay anh đang cầm là một quyển tranh cuộn, tranh cuộn ngả màu, nhìn có vẻ như là giấy nhưng có cuộn giấy nào ngâm trong nước lâu như vậy mà không bị hư hại không?

Không giống với vật bình thường.

Vả lại, dường như thứ này đang hấp thụ máu của anh.

Thứ đó giống như có sinh mệnh vậy, cứ dính ở vết thương của anh không buông, máu chảy ra thấm vào trong cuộn tranh rồi lập tức biến mất không thấy tung tích.

Đỗ Đằng kinh ngạc, dù bản thân đã chật vật không chịu nổi nhưng vẫn dùng tay kia chậm rãi chạm vào cuộn tranh.

Thình thịch thình thịch.

Anh nghe thấy tiếng tim đập, nhưng đó không phải của bản thân mình.

Nếu đổi lại là người khác có lẽ đã bị dọa chết, nhưng một người đàn ông lại tự mình lên núi nào phải tầm thường.

Đỗ Đằng nở nụ cười, đôi mắt đen như ao hồ sâu thẳm động lòng người.

Mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, mấy sợi tóc ướt sũng dính trên trán, lúc này nhìn quyến rũ cực kỳ.

Anh không giống như một sinh viên nghiên cứu khoa học mà lại giống một kẻ đánh cược điên cuồng hơn.

Ban đêm.

Đỗ Đằng về nhà tắm rửa sạch sẽ, anh mặc bộ đồ ngủ cũ trước kia, sau khi màn đêm buông xuống, người người nhà nhà đều đã ngủ say thì mới bật đèn trên vách tường loang lổ lên.

Ánh đèn vàng chiếu sáng căn phòng đơn sơ.

Phòng anh ở tầng hai, không có gạch ngói mà chỉ có vài tấm gỗ sơ sài dựng lên thành một tầng lầu thấp, trong phòng có một cái cửa sổ gỗ lớn, đối diện với dãy núi to đằng xa.

Ngày xưa, chỉ cần mở cửa sổ ra là đã nhìn thấy phong cảnh đẹp như tranh vẽ, hiện tại vì núi sạt lở nên phong cảnh ấy đã biến mất.

Cuối hè đầu thu, ban đêm gió núi gào thét, phản chiếu bóng tán cây xào xạc lên tường hệt như ma quỷ.

Trước cửa sổ là một cái bàn học cũ, anh cầm quyển tranh ban ngày tìm thấy trong khe núi để lên bàn.

Buổi chiều Đỗ Đằng đã nghiên cứu một lúc lâu, lật qua lật lại cũng không tìm thấy manh mối gì, bên ngoài cuộn tranh không có hoa văn, cũng không mở ra được.

Cuộn tranh cổ sạch sẽ mới tinh.

Nếu không nói thì không ai biết anh đã lấy nó lên từ dưới đáy hồ sâu, còn không biết đã ngâm nước được bao nhiêu năm nữa.

Nó sạch đến mức giống như vừa mới mua trong cửa hàng mỹ nghệ vậy.

Anh ngồi trước bàn, vuốt ve cuộn tranh, dùng ngón tay gõ lạch cạch lên đó.

Cuối cùng khẽ nở nụ cười.

Nếu nó đã muốn máu vậy thì cho nó.

Anh thực sự tò mò về thứ trong tay mình.

Giữa khuya, người đàn ông lấy một con dao ra, bình tĩnh cắt cổ tay mình, máu tươi nhỏ lách tách xuống dưới.

Huyết khí dâng trào, không gian Tiên Trục bị mở ra.

Chỉ là tình cờ thôi. Mặc dù đã nhận chủ nhưng người đàn ông ở thời đại mạt pháp này không có chút linh lực nào, anh đã dùng khí huyết để mở không gian Tiên Trục ra.

Đào Yêu mơ màng bên trong, tiên quân đã đổi qua tu ma đa͙σ khi nào vậy, rõ ràng chỉ cần chút linh khí là có thể mở không gian Tiên Trục rồi, mà hết lần này đến lần khác hắn lại phải khiến máu me đầm đìa mới được.

Nhưng cuối cùng cũng có thể ra ngoài rồi.

Đào Yêu cực kỳ vui vẻ.

Trước mắt Đỗ Đằng, sau khi cuộn tranh trên bàn uống đủ máu rồi, một ánh sáng trắng lóe lên, sau đó một người phụ nữ trần trụi xuất hiện trước mặt anh.

Làn da trắng như tuyết, cơ thể lả lướt, đôi chân thon dài ngồi trên chiếc bàn gỗ cổ xưa, hai chân khẽ đong đưa, còn có thể thoáng nhìn thấy nơi hồng nhạt ở giữa, bàn chân xinh đẹp lắc lư qua lại.

Đỗ Đằng lùi lại một bước, suýt chút đã ngã sấp xuống.

Anh nghĩ trong cuộn tranh có thể đang giam dữ dị thú quý hiếm gì đó, hoặc chỉ là một trái tim đang đập đầy kỳ dị.

Cho dù đó là gì, hay thậm chí là không có gì cả mà chỉ có lõi tranh thì cũng có giá trị nghiên cứu. Dù sao anh có thể cầm cuộn tranh đến Học viện Nghiên cứu khoa học, anh biết rõ Học viện của họ thậm chí còn có người đang nghiên cứu những thứ này.

Nhưng không nghĩ rằng bên trong sẽ là một người phụ nữ. Còn là một thiếu nữ xinh đẹp mỹ lệ.

Cô quá đẹp, đẹp đến mức từ trước đến giờ anh chưa bị phụ nữ làm lay động nhưng hiện tại đã động lòng.

Đôi mắt Đỗ Đằng đầy vẻ kinh ngạc, tim anh đập mạnh một cái, sau đó phát hiện không thể khống chế nổi nữa.

Đào Yêu chớp mắt vô tội. Đuôi mắt cô ửng đỏ lên, khuôn mặt lớn chừng bàn tay sắc sảo đến cực điểm. Lúc đôi mắt ấy ngó nghiêng nhìn vừa khổ sở đáng thương vừa ngây thơ quyến rũ.

“Chủ nhân, đã lâu không gặp.” Cô mỉm cười chào hỏi, thấy anh không để ý đến mình.

Đào Yêu nhảy xuống bàn, đôi chân trần trụi bước đi, cô rúc vào lòng anh làm nũng, ngẩng đầu lên khẽ cọ cọ.

“Yêu Yêu đói rồi.”

 

break
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc