Cô ấy nói mình đang đói bụng sao?
Đỗ Đằng nghĩ mình như đang nằm mơ vậy, thiếu nữ xinh đẹp cơ thể trần như nhộng đang dựa vào người anh, anh cũng chẳng biết nhìn sang hướng nào.
Người trẻ tuổi thường hay nóng nực, đồ ngủ cuối hè thường rất mỏng. Hai người chỉ cách nhau một lớp áo mỏng do mẹ Đỗ mua cho Đỗ Đằng ở ngoài chợ, vì đã mặc lâu ngày nên đã bạc màu.
Cơ thể Đỗ Đằng cứng ngắc, mặc dù không nhìn nhưng cũng thể cảm nhận được cơ thể mong manh của cô.
Bộ ngực của cô quá mềm mại, vòng eo cũng rất mềm, càng lại gần càng ngửi được mùi hương khiến người khác say mê.
Ôn hương nhuyễn ngọc, tuyệt thế giai nhân.
Trong đầu anh bây giờ trống rỗng, nghe được hai từ này, tai lại giống như bị lửa đốt.
Bàn tay không tự chủ đặt trên vai cô, tay anh dần nóng lên, lòng tự chủ và sự dạy dỗ suốt hai mươi năm qua dần biến mất.
“Chủ nhân?” Giọng nói quyến rũ của cô kéo lý trí Đỗ Đằng trở lại.
Bàn tay như bị bỏng mà nhanh chóng buông ra, anh cúi đầu, nhìn xuống bầu ngực đầy đặn của cô, nụ hoa hồng nhạt lúc ẩn lúc hiện, những chỗ khác đều trắng loáng, cảm giác rất mỏng manh, cảm giác làn da mềm mịn ban nãy vẫn còn vương vấn nơi bàn tay.
Đỗ Đằng sắp chảy máu mũi, anh quay đầu đi đến bên cạnh giường lấy chăn trùm lên cơ thể Đào Yêu, chỉ để cái đầu nhỏ lộ ở bên ngoài.
Đỗ Đằng lại lý trí, anh nhận ra người con gái trong lòng mình không phải là con người nhưng vẫn không buông cô ra.
Anh ôm cô cách một lớp chăn mềm, ôm cô lên giường.
Đỗ Đằng không nói lời nào mà vẫn cứ thong thả.
Đào Yêu chớp mắt, nhìn người trước mắt không phải tiên quân, anh cũng chẳng phải người có tu vi hay linh lực, ấy vậy mà bây giờ đã thành chủ nhân của cô.
Vậy tiên quân đã đi đâu? Đây là năm nào?
Đào Yêu cố gắng suy nghĩ cùng chẳng thể đoán được, hiện tại hẳn là mấy vạn năm sau, thời đại mạt pháp. Thế giới tu tiên của các yêu tinh đã sớm biến mất, miễn cưỡng có thể chấp nhận được một số người hoặc vật, đại khái nó lay lắt hơi tàn, khó khăn khôn kể.
Một ŧıểυ yêu tinh đã tồn tại một trăm năm như cô, nɠɵạı trừ thể chất bị sửa đổi ra thì nhu cầu với linh khí đã giảm mạnh vì ngủ say mấy ngàn năm trong không gian Tiên Trục, lúc diệt vong lại tỉnh dậy.
Đào Yêu cũng cảm nhận nơi đây không đúng lắm, giống như đã đến một nơi không có linh lực, linh khí ở đây cũng ít ỏi đến đáng thương.
Nhưng cô lại gặp may mắn, nếu như vẫn giữ thể chất yêu tinh như ban đầu thì có lẽ ở đây chưa được bao lâu sẽ lại bị trở về nguyên hình.
Bây giờ cô đã trở thành thú cưng, càng thêm ỷ lại vào máu tươi của chủ nhân để sống, linh khí chỉ chiếm một phần nhỏ.
Mặc dù ở đây không có linh lực nên không quá dễ chịu nhưng miễn cưỡng vẫn có thể sống được.
Với lại, cô đói rồi.
Đào Yêu sốt ruột, muốn có người vuốt ve mình.
Đỗ Đằng chịu đựng người trong lòng mình đang cử động loạn xạ, trán đổ đầy mồ hôi.
“Em là ai?” Anh hỏi.
Thực ra anh muốn hỏi rốt cuộc em là sinh vật gì hơn.
Mặc dù vừa nãy đã có hỏi nhưng lại phát hiện cơ thể thiếu nữ không có điểm gì đặc biệt.
Nếu đặc biệt thì là quá xinh đẹp, người trong lòng xinh đẹp đến mức khiến anh run sợ.
Dung mạo khuynh nước khuynh thành thoát tục thật sự tồn tại trên cõi đời này sao.
Đào Yêu ngẩng đầu nhìn anh một lúc lâu.
“Em là Yêu Yêu.” Cô thử thăm dò.
Anh hỏi cô là ai? Anh không biết cô là thú cưng, có phải sẽ không vứt bỏ cô nữa không?
Suy nghĩ của Đào Yêu rất đơn thuần, cô nghĩ xong lại mừng thầm, lần này không gọi chủ nhân nữa.
Thực ra nếu không phải vì khế ước giữa chủ tớ thì cô có thể không trở về. Tiếc là giữa hai người vẫn còn sự ràng buộc, anh đã như chủ nhân của cô rồi.
Đào Yêu tiếc nuối chớp mắt một cái rồi hào hứng trở lại.
Đỗ Đằng cúi đầu nhìn sắc mặt Đào Yêu cứ thay đổi liên tục.
Đôi mắt cô cong cong, trong mắt còn lấp lánh ánh vàng.
Anh cũng cảm nhận được cô đang rất vui vẻ, loại cảm giác này rất kỳ diệu, giống như có sợi dây kết nối giữa hai người nên anh có thể cảm nhận được tâm trạng của cô.
Đôi mắt Đỗ Đằng sâu xa, “Yêu Yêu?”
“Đúng vậy, Đào Yêu.”
Đỗ Đằng lại bắt đầu nói sâu xa.
Bỏ qua mối quan hệ nam nữ, anh là một người thông minh, dù là suy nghĩ hay là kiểm soát cảm xúc đều vượt xa một ŧıểυ yêu tinh ngây thơ mới thành hình.
Một lúc sau, Đỗ Đằng lại thăm dò một chút, mặc dù vẫn còn rất nhiều chuyện chưa được làm rõ nhưng anh vẫn không nóng nảy.
Trời ngày càng khuya, Đỗ Đằng vuốt ve mái tóc của Đào Yêu. Nhìn thì gió êm sóng lặng nhưng thực chất sâu tận đáy lòng đã cuộn trào sóng dữ.
Hình như anh đã nhặt được bảo bối rồi.
Trong lòng người đàn ông rạo rực, anh cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cô đầy ái muội.
Đào Yêu dùng đầu chạm vào cằm anh, nói mình đói rồi.
“Đừng vội, trời sáng mới ăn được.”
Trong núi không thể so với thành thị, lúc nào cũng có đồ ăn, khoảng thời gian này thôn đang gấp rút sửa sang, chỉ đến giờ cơm mới được ăn.
“Mấy món thông thường em có ăn được không?” Đỗ Đằng hỏi, vì trải qua chuyện vừa nãy nên anh đã biết cô là một gốc đào ngàn năm, là một ŧıểυ yêu tinh. Còn những cái khác cô cứ lấp liếʍ cho qua, rõ ràng là muốn giấu nhẹm đi, anh cũng không quên trước đó cô đã gọi mình là chủ nhân.
Mấy món thông thường? Những món mà loài người hay ăn cô chưa từng được nếm thử, không biết mấy thứ đó có ngon không, bây giờ cô chỉ muốn ăn anh mà thôi.
Chủ nhân của cô không biết nuôi dưỡng thú cưng.
Đào Yêu không nói rõ ra, cô đang che giấu thân phận thú cưng của mình, cuối cùng chỉ có thể đỏ mắt, nói: “Đừng ăn những món kia, anh sờ em đi.”
Cô không thể gọi chủ nhân được, cô kéo tay anh lần mò xuống bên dưới.
du͙© vọиɠ của Đỗ Đằng lại bùng lên, “Muốn anh sờ như vậy à, hửm?” Giọng anh trở nên khàn khàn.
Ngón tay chạm đến nơi mềm mại nhất của cô, nơi đó ướt đẫm nước, anh nhanh chóng nhận ra đó là nơi nào.
Bộ não vừa nhìn đã nhớ lập tức nghĩ đến cảnh xuân vô hạn giữa hai chân Đào Yêu.
Đầu óc ong lên một tiếng, Đỗ Đằng hoàn toàn đầu hàng.
Anh chưa bao giờ nghĩ bản thân mình sẽ cầm thú đến như vậy, hiện tại anh chỉ muốn chơi cô theo cách mạnh bạo nhất, tốt nhất là khiến cô khóc đỏ cả mắt nằm dưới thân anh thút thít cầu xin.
“Anh ơi.”
Tay người đàn ông nóng rát khiến Đào Yêu không chịu được.
“Anh ơi, ngứa.”
Đỗ Đằng cắn răng, đôi mắt anh đỏ ngầu, “Đúng là bé dâm mà.” Anh xốc chiếc chăn trên người cô lên, sau đó để cô nằm lên giường.
Cơ thể Đào Yêu trần trụi, dáng người mảnh mai, da thịt mềm mịn trắng nõn, bên dưới hông là một bàn tay lớn rám nắng đang sờ soạng khắp nơi, hai màu đối lập nhau rõ ràng.
Ngón tay thon dài khẽ tách ŧıểυ huyệt giữa hai chân ra, bên trong cực kỳ mềm mại, tay anh xoa nắn bên dưới làm Đào Yêu rên lên một tiếng.
Trong bóng đêm, giọng cô cực kỳ nhẹ nhàng, còn khẽ thút thít.
Cuối cùng chút âm thanh nhỏ ấy dần bị chặn lại.
Trước giờ Đỗ Đằng chưa từng hôn, vừa chạm môi là đã như một con hổ đói, anh quấn lấy đầu lưỡi mềm mại, nuốt nước bọt của cô xuống, cả người đều là mùi hoa đào thơm ngọt quyến rũ.
“Ưm…” Đào Yêu rêи ɾỉ, cô bị chủ nhân hôn, cơ thể cứ vậy mà run lên, cảm giác cực kỳ dễ chịu, sau khi vào Linh Tuyệt Chi Địa, cơ thể vẫn luôn không thoải mái, lúc này được vuốt ve càng làm du͙© vọиɠ ẩn sâu dâng trào.
“A… Anh ơi… Vẫn muốn nữa.”
Ngón tay thứ hai đâm vào trong hoa huyệt, chật đến không cử động được, thân dưới của Đỗ Đằng vô cùng đau đớn, tai anh đỏ bừng lên, ánh mắt sâu như biển cả, anh cúi người nhìn Đào Yêu dưới thân mình: “Tại sao không gọi chủ nhân, gọi chủ nhân thì anh sẽ thỏa mãn em.”
“Hu hu hu…” Đào Yêu bật khóc, hệt như những giọt mưa nhỏ tí tách trên bông sen, xinh đẹp động lòng người.
Đỗ Đằng khẽ cười, tiếng cười cực kỳ gợi cảm, anh đã không chịu được nữa,