Đào Yêu Quyến Rũ

Chương 2

Trước Sau

break

 

Mưa trút xuống liền mấy ngày mấy tháng, có báo đài đưa tin núi Đại Thanh phía sau thôn bọn họ vốn yên tĩnh vững chắc hơn mấy trăm năm nay dạo này xảy ra sạt lở, vùi lấp hơn một nửa thôn dưới chân núi, trong đó có thôn bọn họ.

Gọi về quê không ai bắt máy, Đỗ Đằng rất lo lắng nên xin trường nghỉ vài ngày, chuẩn bị trở về xem sao.

Dưới chân núi Đại Thanh, những huyện và thành phố xung quanh chỉ có Đỗ Đằng là con cưng của trời, là cá chép hóa rồng trong mấy chục năm qua.

Sinh viên năm 3 khoa Vật lý Đại học Bắc Kinh, cho dù đó là nơi thiên tài hội tụ thì Đỗ Đằng cũng là một học sinh xuất sắc toàn diện, còn chưa tốt nghiệp mà đã bước được một chân vào trong Viện nghiên cứu bậc nhất, tương lai rộng mở.

Anh quá bận rộn, đã hơn một năm rồi chưa trở về nhà.

Lúc chuyển từ xe lửa sang ô tô, cuốn theo gió bụi phong trần đi đến cổng thôn, dù ngày thường anh lạnh lùng điềm tĩnh thì giờ đây hai mắt đã đỏ lên.

Khắp nơi đổ nát hoang tàn, non xanh nước biếc xưa kia đã hóa hư không.

Đỗ Đằng nhận được tin khá sớm, thôn bọn họ ở hơi xa, bên trên vẫn đang phái bộ đội đến để cứu viện ở những nơi xa hơn, tạm thời ở đây không có người ngoài đến.

Một người đàn ông đứng thẳng tắp, khí chất ngời ngời đứng ở đây thật sự rất nổi bật, người trong thôn nhất thời không nhận ra.

“Là Đỗ Đằng sao?” Cuối cùng cũng có đồng hương sợ hãi gọi.

Đúng vậy, trong thôn họ Đỗ người có tương lai nhất chính là Đỗ Đằng, một nhóm người đang khiêng đá đào đường phía trước chợt quay lại, khuôn mặt mỏi mệt lộ vẻ kinh ngạc không thôi.

“Ôi, sao Đỗ Đằng lại về đến đây rồi, sao nói đường đã bị chặn hết vậy.” Một bác gái thốt lên.

“Thằng bé này đi học mà gầy cả đi, chắc đi đường mệt rồi nhỉ, mau về nhà đi.”

Mấy người trẻ tuổi liền nhanh chân chạy đi báo tin cho người nhà anh.

Đỗ Đằng nhìn thấy người quen thì thả lỏng, “Nghe nói trong nhà xảy ra chuyện nên về thăm một chút.”

“Đúng là đứa bé ngoan mà, bình thường đi học chắc bận lắm nhỉ.”

Đỗ Đằng đi sang, anh bỏ ba lô xuống, thuận tay nhận lấy cái xẻng sắt trong tay bác, giúp xúc đất đá sang bên đường.

“Chú Đồng, người nhà không sao chứ?” Anh hỏi.

“Không sao, cha mẹ cháu vẫn ổn, nhà ai cũng bị thiệt vài con gia súc thôi.” Ông đỏ mắt.

Thấy Đỗ Đằng đang xúc đất thì nói: “Này này, để đó đi, con còn đi học nên không làm được mấy cái này đâu.”

“Đúng đúng, để chú con làm đi.” 

Đỗ Đằng né sang một bên, “Không sao, chú cứ việc nghỉ ngơi trước.”

Anh xắn ống tay áo, lúc xúc đất cánh tay và cơ thể hơi gồng lên, khi gặp phải chỗ đất khó xúc thì còn có thể nhìn thấy cơ thể khỏe mạnh rắn chắc ẩn sau lớp quần áo.

Ngày thường đều quanh quẩn bên đống dụng cụ thí nghiệm, vậy mà bây giờ làm việc cũng rất ra dáng.

Ông thấy anh làm tốt nên cũng không ép nữa mà ngồi một bên trò chuyện với anh.

Lần này sạt lở bất ngờ nên ai cũng không ngờ được. Cũng may thôn bọn họ vẫn ổn, không có ai bỏ mạng. Có thôn bị vùi lấp hết không còn thứ gì chỉ trong một đêm.

Mọi người nhao nhao nói, còn có một số người ngồi bên lau nước mắt.

Đỗ Đằng mím môi, yên lặng lắng nghe nhưng tay vẫn không dừng lại.

Núi Đại Thanh sau thôn bọn họ không phải một ngọn núi mà là một dãy dũi kéo dài. Núi đại Thanh nhấp nhô, sản vật phong phú, sâu trong núi còn có những khu vực không ai ở.

Lên núi kiếm ăn, mấy trăm ngàn năm qua đều bình an vô sự, những năm gần đây mặc dù thảm thực vật trên núi đã vơi đi một ít, nhưng không đến mức chỉ mới mưa mấy ngày mà đất đã đã sạt lở.

Đỗ Đằng hơi nhíu mày lại.

Anh học trong ngôi trường bậc nhất, mặc dù chưa nghiên cứu qua những lĩnh vực phi tự nhiên nhưng vẫn biết một ít.

Thế giới này vẫn tồn tại một số khả năng và vật phẩm siêu nhiên, chỉ là rất hiếm nên người thường không biết đến mà thôi.

Rõ ràng trận sạt lở lần này không được bình thường.

Từ trước đến giờ núi Đại Thanh chưa bao giờ gặp thiên tai như vậy, với thảm thực vật và thổ nhưỡng ở đây không thể xảy ra điều này.

Người nhà đều ở đây, lần này may mắn tránh thoát, nhưng liệu sẽ xảy ra lần nữa không?

Đỗ Đằng nghĩ tốt nhất nên vào núi một chuyến.

Đào đường là chuyện vừa tốn sức vừa tốn thời gian, mồ hôi chảy xuống, lướt qua yết hầu gợi cảm.

Nếu mấy nữ sinh trong trường nhìn thấy cảnh này, có lẽ sẽ lại hét lên.

Anh cao mà chân cũng dài, cư xử nhã nhặn, cơ thể cường tráng ngày thường bị áo quần che chắn nên chỉ thấy được vẻ đẹp trai và khí chất lạnh lùng lịch sự.

Đã thấy trai đẹp bên Khoa Thể dục nhiều rồi, vậy đã bao giờ nhìn thấy vẻ đẹp nguyên thủy ẩn sau lớp áo trắng phòng thí nghiệm chưa?

Huống chi mặt mày dáng dấp của anh cũng không tệ.

Một chú trẻ tuổi bên cạnh cười nói: “Đỗ Đằng của chúng ta mới đến thành phố học hành mấy năm mà đã càng ngày càng đẹp ra rồi.”

Rõ ràng Đỗ Đằng cũng đang xúc đất, người đầy bụi bẩn như những người khác nhưng nhìn anh vẫn rất đẹp.

Vừa dứt lời, bầu không khí lập tức sôi nổi, có bác gái làm việc bên cạnh hỏi Đỗ Đằng đi học có quen được cô bạn gái nào chưa.

Cô dì chú bác trong thôn đều nói về chủ đề này, bắt đầu không nhịn nổi nữa, càng nói càng hăng.

Cũng may lúc này người đi báo cho cha mẹ anh biết đã quay lại, Đỗ Đằng đỏ tai chạy mất trong tiếng trêu chọc của mọi người.

Ở nhà dọn dẹp một đêm, rạng sáng hôm sau anh chuẩn bị lên núi xem xét một chuyến.

Anh cũng không phải cậy mạnh mà là vì có tính độc lập cao, có chủ kiến của riêng mình, từ nhỏ đến lớn đều giấu người nhà lén lên núi không biết bao nhiêu lần, bởi vậy rất quen đường đi nước bước, lần này vì thiên tai xảy ra nên phải đi một chuyến thử xem.

Nếu thật sự không có gì thì sẽ tính tiếp.

Sâu trong rừng cây, giọt sương sớm thấm ướt ống quần người trẻ tuổi, để lộ bắp chân rắn chắc.

Mấy tiếng sau đã là giữa trưa, ánh mặt trời không thể xuyên qua tán cây trong rừng rậm, sương mù ngày càng dày.

Đỗ Đằng cầm la bàn trong tay, la bàn chuyển động, chiếc kim liên tục dao động cho thấy từ trường trong khu rừng này có vấn đề. Mặc dù vẫn chưa lạc đường nhưng anh đã chuẩn bị quay về.

Anh vừa cất bước, một khe núi lạ lẫm xuất hiện phía sau.

Ở đây sao?

Trong trí nhớ của anh, nơi này không có khe núi, anh dừng lại chốc lát, cuối cùng vác ba lô đi vào trong.

break
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc