Trong núi không năm không tháng, ngoài đời thoáng chốc đã ngàn năm.
Đào Yêu vừa mới tỉnh, cô không tài nào động đậy được, chỉ nghe thấy tiếng suối giội lên vách đá, vẫn giống như trước khi cô biến hình vậy.
Cô dừng lại một chút, giải phóng thần thức.
Vẫn giống như lần trước, thần thức của cô chạm đến hàng rào và bóng đêm vô tận.
Mí mắt Đào Yêu hơi run lên, cô đã trở thành thú cưng rồi.
Bây giờ cô đang bị phong ấn trong một cuộn tranh, đợi người khác mở ra.
Trong cuộn tranh, thiếu nữ xinh đẹp yêu kiều trôi nổi trong bóng đêm nhìn cực kỳ quyến rũ. Khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng, làn da trơn mướt, gò má hơi nhô lên rất mềm mại. Cô cau mày, hàng mi dài cong cong, hai mắt nhắm chặt.
Mái tóc đen dài đến bắp chân quấn quanh cơ thể trần trụi, bầu ngực to tròn một tay không thể bao hết cũng hơi run lên chờ người đến hái. Mái tóc vòng qua hai nụ hoa màu hồng nhạt trước ngực, mơn trớn vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, hai chân cuộn lại che chắn cảnh xuân bên dưới.
Hai màu trắng đen hòa lẫn với nhau, trong bóng đêm vô tận lại cực kỳ quyến rũ dâm loàn.
Đào Yêu thở hổn hển, cô không thể mở mắt ra, lại cảm giác được cơn ngứa ngáy dần lan tỏa bên trong. Cô khao khát có người vỗ về, chơi đùa cơ thể của mình, chơi cô thật mạnh bạo.
Thời gian dần trôi, cơ thể cô run lên nhè nhẹ, đôi mi hơi ướt, một giọt nước mắt dần lăn xuống gò má.
Gần đây thời gian tỉnh lại của Đào Yêu khá nhiều, đây là lần thức tỉnh thứ ba của cô.
Bản năng yêu tinh đã cho cô thấy rõ, nếu lần thức tỉnh tiếp theo vẫn chưa có người mở cuộn tranh ra thì cô mãi mãi sẽ không tỉnh lại.
Cô là một cây hoa đào thành tinh.
Vào ngày hóa thành hình người, rừng đào nở rộ mười dặm, hoa đào sáng rực chói lóa hệt như lửa, gió thổi qua khiến cánh hoa rơi lả tả, khung cảnh cực kỳ diễm lệ.
Cô là ŧıểυ yêu tinh được sinh ra trong rừng đào, tu vi bình thường, phải một trăm năm mới có thể hóa thành hình người.
Có lẽ là do không được may mắn lắm nên vào hôm cô trưởng thành có một vị tiên quân đến, vị tiên quân này mạnh mẽ xinh đẹp, pháp lực cao cường.
Đào Yêu cực kỳ sợ hãi, nghĩ rằng mình sẽ bị thu phục.
Không ngờ rằng tiên quân không những không tổn thương cô mà còn chăm sóc cho cô, đã vậy còn cho thêm mấy lọ tiên đan.
Vào lúc đêm khuya vắng người, hắn lại đè ép cô rồi chơi đùa.
Sờ thì sờ đi, cô cũng không mất miếng thịt nào, chủ yếu là vì tu vi của cô chưa đủ nên không thể tránh được.
Đào Yêu tu vi thấp nằm dưới thân vị tiên quân pháp lực cao cường kia, tiên quân vừa thanh nhã vừa lạnh lùng.
Trên vách đá lạnh buốt, hắn đè ép cơ thể trần trụi của cô, một tay hắn bóp eo cô, một tay lần xuống dưới, cuối cùng ngón tay thon dài dừng lại ở giữa hai chân, ngón tay đâm vào sâu bên trong để thăm dò, tìm tòi chốn đào nguyên bí mật bên dưới, dù cho cô có khóc lóc cầu xin tha thứ cũng không thể lay động.
Ánh mắt tiên quân nóng như lửa đốt, hắn hôn lên da thịt và đôi môi nóng bỏng của cô, kìm nén hơi thở của mình, dường như sắp ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Sau vài lần, Đào Yêu sợ rồi, chắc chắn là hắn muốn ăn tươi nuốt sống cô thật.
Dù sao biết mặt không biết lòng, Đào Yêu định tìm cơ hội chạy thoát.
“ŧıểυ yêu tinh, đừng khóc. Thời nay đã thay đổi, tình thế đổi thay, loài vật nhỏ nhoi như ngươi chắc chắn không sống nổi. Làm thú cưng của bổn quân đi, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi.” Hôm đó tình thâm nghĩa nặng, tiên quân hôn lên bờ môi cô, thở hổn hển nói.
Thú cưng?
Đào Yêu mở to đôi mắt hạnh xinh đẹp, mặc dù cô chỉ là một ŧıểυ yêu tinh ở một vùng quê không biết gì cả nhưng hai từ thú cưng này cô vẫn có thể hiểu.
Thú cưng còn không bằng cả lô đỉnh, ngay cả người cũng không phải mà chỉ là con vật thôi, trở thành một món đồ chơi thuộc về chủ nhân, mặc cho hắn sai bảo.
Đào Yêu sợ hãi, sau đó một tia sáng lóe lên. Tiên quân xoay cổ tay, linh lực tụ lại ở đầu ngón tay, sau đó chạm vào ấn đường cô, cuối cùng cô bất tỉnh.
Thậm chí trên ngón tay hắn còn vương vấn hơi thở của Đào Yêu.
Quả nhiên không phải thứ gì tốt, Đào Yêu nghĩ.