Hạ quyết tâm rồi, Diệp Tắc Ni bắt đầu lợi dụng thời gian tỉnh táo khó có được mỗi ngày thăm dò cách trốn đi. Nhưng bởi vì thuốc, ngay cả đi đường cô cũng gặp khó khăn, càng không nói đến chạy đi; càng không xong chính là cô phát hiện phạm vi hoạt động của mình chỉ có một phòng ngủ cùng một phòng tắm, cửa phòng ngủ hướng ra phía ngoài bị khóa chặt bằng khóa điện tử. Mà phòng ngủ cũng thế, phòng tắm cũng thế, cái gì có thể dùng làm vũ khí gì đó đều không có, ngay cả gương cũng không đập được...
May mắn chính là nɠɵạı trừ thứ thuốc khiến cho mỗi ngày cô đều mềm yếu không có sức lực, người đàn ông cũng không hạn chế hành động của cô. Trong phạm vi có hạn, Diệp Tắc Ni sờ soạng tới lui, lặp đi lặp lại, phát hiện ra một tấm thông gió lỏng lẻo ở trên tường cao trong phòng tắm, cơ thể của cô chắc hẳn vừa hay có thể chui vào. Tuy rằng không biết cái ống kia thông tới đâu, nhưng nếu nơi đây là tầng hầm ngầm, ít nhất miệng thông gió sẽ hướng ra bên ngoài. Độ cao kia... nếu giẫm lên bồn rửa mặt, lót thêm một cái ghế mềm chắc là có thể đi lên. Chỉ là... cơ thể hiện tại của cô có thể chống đỡ tới lúc đi ra bên ngoài ống dẫn hay không?
Mà buổi tối cô phát hiện đường trốn đi, cô đã nhận được một tin tức còn đáng sợ hơn.
“Ư, đó là cái gì... Lấy, lấy ra...”
Cô toàn thân trần trụi dựa vào lồng ngực người đàn ông đang ngồi, hai chân bị bắt tách ra thành hình chữ M, cánh tay yếu ớt khoác lên hai bên giữ thăng bằng. ŧıểυ huyệt ướt át ở thân dưới của cô cắm hai ngón tay hắn, mỗi khi cô muốn giãy dụa, hai ngón tay kia chỉ cần khuấy một chút thì sẽ làm toàn thân cô như nhũn ra, thở gấp tê liệt quay về chỗ cũ. Tay kia của người đàn ông cầm một cái kẹp nhỏ tinh xảo, cẩn thận lần mò ở vị trí âm đế của cô, thi thoảng kẹp nhẹ một cái. Mỗi lần hắn kẹp một chút, toàn thân cô gái liền run rẩy, mật huyệt nhanh chóng co rút, nước chảy ra từ huyệt đã làm tay hắn ướt sũng.
“Đừng căng thẳng, chỉ là kẹp âm đế thôi, loại không có kim.” Hắn giơ bàn tay ướt đẫm lên, cho cô xem cái kẹp cũng đã bị ướt sũng vì nước của cô. “Thích không?”
Cái kẹp màu bạc rất tinh xảo được làm từ chất gỗ gì đó không xác định, đính một viên hồng ngọc chói mắt... Rất đẹp, dù cô không hiểu biết gì về đồ trang sức cũng cảm thấy thế, chỉ là cảnh tượng này và cách sử dụng của thứ này khiến cho cô không thể mở miệng thừa nhận.
Không đợi được câu trả lời của cô gái như trong dự kiến, Áo Tư Hoa Nhĩ Đức tiếp tục cúi đầu lần mò trên âm đế nhỏ. Thật sự rất thích hợp, làn da cô trắng nõn, hồng hào mềm mại, âm huyệt ở thân dưới cũng mềm mại hồng nhạt như đóa hoa, khi động tình chảy nước liền trở nên đỏ tươi, hồng ngọc tươi đẹp sẽ làm cho hoa huyệt của cô càng kiều diễm ướt át...
Hắn chọc âm đế đã được vuốt ve đến cứng lên của cô, hơi thở của cô gái dần trở nên gấp gáp. Tìm đúng vị trí, hắn buông tay, kẹp chặt lại.
“A!”