Đào Tư Giai cầm điện thoại, gửi đi tin nhắn.
Đào ngọt: Chào buổi tối.
Đào ngọt: Tôi tên Đào Tư Giai, còn bạn?
Hỏi xong câu hỏi này, đối phương bên kia cũng không trả lời ngay.
Đợi tầm 1phút sau.
Thỏ lưu manh: Thẩm Triều Châu.
Thỏ lưu manh: Bạn cũng sống ở chung cư Tùng Nam?
Những người chơi "Lắc" trên Wechat đa phần đều không có ý đơn thuần.
Đào Tư Giai nghĩ ngợi, cảm thấy cũng không có gì phải giấu diếm, nhưng lại sợ mình quá hung hãn dọa người ta bỏ chạy, vì thế liền kiềm chế bản thân một chút.
Đào ngọt: Vâng, tôi sống ở chung cư Tùng Nam, tầng 6 tòa nhà 23.
Đào ngọt: Vừa lên liền được ghép đôi cùng bạn, thật là trùng hợp.
Đào Tư Giai thầm nhẩm ba chữ Thẩm Triều Châu trong lòng, cảm thấy tên người này thật dễ nghe, rất giống tên của người mà cô nhìn thấy ở hành lang ban ngày.
Bên kia, Thẩm Triều Châu cũng nghĩ ngợi về cô.
Thỏ lưu manh: Tôi cũng sống ở tòa nhà 23.
Thỏ lưu manh: Tôi ở 602, chúng ta hẳn là hàng xóm.
Thỏ lưu manh: Tôi sống một mình, còn bạn?
Chủ đề ngày càng xa, bầu không khí đột nhiên trở nên có chút vi tế.
Đào Tư Giai ngồi dậy, liếʍ môi, đột nhiên có một loại linh cảm kỳ lạ, cảm thấy sự việc đã gần thành một nửa.
Đào ngọt: Tôi cũng sống một mình.
Vờ như có chút lơ đãng, lại có thể biểu lộ một chút ý đồ của mình. Đào Tư Giai nhấc điện thoại lên, hơi nghiêng người về phía trước, không lộ mặt, chụp ảnh ngực rồi gửi đi.
Cố ý đợi 5, 6giây mới thu hồi về.
Giả vờ hoảng loạn.
Đào ngọt: Xin lỗi, gửi nhầm người.
Nhưng điều mà Đào Tư Giai không biết là, lúc này bên trong phòng 602, Thẩm Triều Châu đã nhanh chóng lưu lại bức ảnh, đang yên lặng thưởng thức cảnh đẹp.
Trong đầu hiện bộ ngực trắng lấp ló anh nhìn thấy buổi chiều, anh xác định người bên kia WeChat chính là cô em gái 601 sát vách.
Thăm dò đến mức này, Thẩm Triều Châu kỳ thực biết cô muốn làm gì, nhưng cô gái nhỏ này lại rất giống một học sinh vị thành niên.
Anh không thích chạm vào trẻ em.
Đây là nguyên tắc.
Thẩm Triều Châu gõ chữ.
Thỏ lưu manh: Không sao đâu, tôi không thấy.
Thỏ lưu manh: ŧıểυ Đào Tử, em còn là học sinh sao?
Thỏ lưu manh: Em lớn bao nhiêu?
Đào ngọt: 36D.
Đào ngọt: Vẫn còn đang trong thời kỳ phát triển.
Thẩm Triều Châu: "..."
Thỏ lưu manh: Tôi hỏi về tuổi tác.
Thỏ lưu manh: Năm nay tôi 24, em bao nhiêu tuổi?
Ở bên này, Đào Tư Giai lẩm bẩm trong lòng khi nhìn thấy câu hỏi này. Cô đại khái đoán được Thẩm Triều Châu hỏi vấn đề này là để xác nhận cô có phải đã thành niên hay không.
Cô vừa trải qua sinh nhật lần thứ mười bảy của mình cách đây không lâu, đang chuẩn bị khai giảng năm thứ hai trung học, mùa hè năm sau mới tròn mười tám.
Đào Tư Giai suy nghĩ một chút, sau đó giả vờ bình tĩnh gửi tin nhắn thoại, giữ lấy cổ họng, nũng nịu "Em đã 18 rồi, tuy rằng còn đang đi học, nhưng em cũng đã là người lớn rồi."
Gửi xong tin nhắn thoại, Đào Tư Giai tắt điện thoại, ngã người xuống giường, nhìn lên trần nhà và thở nhẹ.
Tính cả tuổi mụ hẳn là 18 đi, về vấn đề này, cô không hề nói dối quá đáng.
Cô cũng đã tự an ủi mình rất nhiều.
Hơn mười giây sau, điện thoại vang lên tiếng bíp.
Đào Tư Giai giơ điện thoại lên, lướt nhìn qua
Thỏ lưu manh: Đến đây đi, tôi đợi em ở phòng 602.
Thỏ lưu manh: [Hình ảnh]
Trên màn hình xuất hiện hình ảnh nửa người khỏa thân.
Anh cũng không lộ mặt, phần thân trên lộ ra, bên hông tùy ý quấn một chiếc khăn tắm, mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét bên dưới.
Sóng ngầm cuồn cuộn dâng trào trong cơ thể cô, Đào Tư Giai mở rộng hai chân, một dòng chất lỏng từ trong lỗ nhỏ của cô từ từ chảy ra, để lại dấu vết trên qυầи ɭóŧ của cô.
Cô cầm điện thoại đứng dậy, xỏ dép vào, lấy chìa khóa rồi đi ra ngoài.
Khoảnh khắc tắt đèn đi ra ngoài, đèn kích hoạt bằng giọng nói ở hành lang vang lên.
Đào Tư Giai bước đến trước cửa phòng 602, vừa định gõ cửa thì cánh cửa đã bị đẩy ra từ bên trong.
Cánh tay rắn chắc của người đàn ông kéo cô vào trong, những ngón tay mảnh khảnh của anh ấn vào ngực cô, anh nhẹ nhàng bóp một cái: "Nội y cũng không mặc, em đói quá phải không, em gái nhỏ?"
Đào Tư Giai thoải mái "ưm" một tiếng, giả vờ thành thục, cọ mông vào ŧıểυ Triều Châu bên dưới: “Anh trai chẳng phải cũng như vậy sao? Trên mặt nhìn rất bình tĩnh, kết quả phía dưới đã cứng rắn rồi nha."
Thẩm Triều Châu nghe vậy, nhìn cô, ánh mắt càng trở nên thâm trầm, mơ hồ.
Cự vật bên dưới ngày càng nóng hơn, cách một lớp vải cũng có thể cảm nhận rõ ràng. Đào Tư Giai bị đâm đến thẹn thùng, xiết chặt góc áo không dám nhìn anh.
Một giây tiếp theo, người đàn ông vươn tay qua cô đóng cửa lại, lấy chìa khóa cùng điện thoại di động từ tay Đào Tư Giai rồi đặt chúng lên bàn cà phê.
Sau đó, bế ngang người cô lên, tiến thẳng vào phòng ngủ.
Đào Tư Giai tựa vào ngực anh, bàn tay không an phận sờ lên ngực cùng cơ bụng của anh, khóe miệng nhếch lên vui vẻ.
Thật là một người đàn ông đẹp trai.
Bị anh làm khẳng định rất thoải mái! !
Đào Tư Giai nội tâm tràn đầy mong chờ.