Quả nhiên đúng như điềm báo tốt lành của đăng hoa, suốt dọc đường vào kinh mọi sự đều thuận lợi.
Đợi Lục Đồng cùng Ngân Tranh đến Thịnh Kinh thì đã là một tháng sau.
Ngân Tranh đưa giấy thông hành cho lính canh rồi cùng Lục Đồng bước qua cổng thành. Vừa vào phố, nàng liền bị sự phồn hoa của Thịnh Kinh làm cho mê mẩn, khẽ thốt lên: “Quả nhiên là Thịnh Kinh!”
Bước qua cổng thành nội, cảnh tượng trước mắt bỗng chốc trở nên náo nhiệt. Các tửu lâu san sát nhau, quán trà cũng mọc lên như nấm. Có những nữ tử mặc váy lụa đỏ đang bán hoa đào, hương thơm lan tỏa khắp nơi. Khắp thành người người chen chúc, tiếng ồn ào huyên náo. Đèn lồng treo trước các tửu lâu được điểm xuyết bằng những chuỗi ngọc nhỏ, phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh.
Thời tiết đẹp mây tan, phố xá phồn hoa, dân cư đông đúc, quả thật là cảnh tượng giàu sang mê hoặc lòng người.
Ngân Tranh còn đang cảm thán, Lục Đồng đã thu hồi ánh mắt, nói: “Trước tiên tìm một khách điếm ở lại.”
Đất chật người đông, giá phòng ở kinh thành đương nhiên cũng đắt đỏ. Hai người tìm được một tiểu khách điếm tương đối sạch sẽ rồi thuê phòng. Ngân Tranh đi hỏi khách điếm chuẩn bị cơm nước, Lục Đồng lên lầu trước.
Khách điếm nằm ở phía Tây thành, cách khu phố sầm uất nhất Nam Nhai một khoảng khá xa, nên giá phòng không quá đắt. Những người đến trọ ở đây đa phần là thương nhân buôn bán từ nơi khác đến Thịnh Kinh.
Lục Đồng đi tới quầy, chưởng quầy là một nam tử trung niên mặc áo dài màu nâu sẫm, đang bận rộn gẩy bàn tính. Bỗng nhiên nghe thấy có người hỏi: “Chưởng quầy, gần đây có chỗ nào bán đồ sứ không?”
Chưởng quầy ngẩng đầu lên, thấy trước mặt là một cô nương trẻ tuổi.
Nữ tử Thịnh Kinh đa phần cao ráo hay xinh đẹp rực rỡ nhưng cô nương trước mắt lại có vẻ nhỏ nhắn hơn. Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt đen láy, làn da trắng đến mức khác thường. Nàng có dáng người mảnh mai, trông có vẻ yếu ớt. Nàng mặc một bộ váy lụa trắng đơn giản, mái tóc đen được tết lệch sang một bên, chỉ cài một bông hoa lụa trắng như sương bên tai. Nàng đứng đó như đóa phù dung mới nở, yểu điệu thướt tha.
Mỹ nhân như vậy giống như ngọc nữ được nuôi dưỡng trong non xanh nước biếc, trong trẻo và tinh khôi.
Chưởng quầy mỉm cười: “Cô nương không phải người ở đây sao? Trông giống như đến từ Tô Nam?”
Lục Đồng không gật đầu cũng không phủ nhận, chỉ mỉm cười: "Nghe nói Kha gia ở Thịnh Kinh nổi tiếng với đồ sứ tinh xảo, chưởng quầy có biết muốn mua đồ sứ của Kha gia thì phải đến nơi nào không?"
Vừa dứt lời, chưa kịp để chưởng quầy trả lời một vị khách đang ngồi ăn cơm trong đại đường đã lên tiếng: "Kha gia? Đồ sứ của Kha gia có gì hay ho? Chẳng qua là vận may đến đúng thời điểm mà thôi!"
Lục Đồng quay đầu lại, thấy người nói là một hán tử ăn mặc như thương nhân. Nàng khựng lại một chút, hỏi: "Huynh đài, lời này có ý gì?"
Nghe Lục Đồng gọi một tiếng “huynh đài”, vị thương nhân kia cũng không ngại chia sẻ, liền nói: “Trước đây, Kha gia bán đồ sứ trong kinh thành chẳng nghe nói có kỹ nghệ gì xuất chúng, danh tiếng cũng bình thường. Nhưng một năm trước không biết đã gặp phải vận may gì, người mua chén bát cho tiệc thọ của lão phu nhân của phủ Thích Thái sư lại vừa ý đồ sứ của Kha gia. Tiệc thọ của Thích lão phu nhân được tổ chức rất long trọng, Kha gia cũng nhờ đó mà nổi danh. Từ đó về sau, nhiều quan lại trong kinh thành đều đến Kha gia mua đồ sứ nên danh tiếng vang xa.”
Thương nhân nói đến đây thì uống một ngụm trà, giọng nói đầy phẫn nộ: “Hiện giờ, Kha gia gần như độc chiếm thị trường đồ sứ Thịnh Kinh, chẳng chừa miếng cơm nào cho người khác. Bây giờ trong kinh thành nhắc đến đồ sứ người ta chỉ biết đến Kha gia, còn ai nhớ đến những nhà khác nữa?”
Có lẽ vị thương nhân này cũng là một trong những người bị ảnh hưởng bởi Kha gia, thấy Lục Đồng trầm ngâm hắn lại khuyên: "Muội muội, muội cũng đừng đến Kha gia mua đồ sứ nữa. Bây giờ Kha gia chỉ bán cho quan lại chẳng thèm những vụ buôn bán nhỏ lẻ này, cớ gì phải tự chuốc phiền muộn."
Giọng nói Lục Đồng dịu dàng, nụ cười trong mắt nàng đã nhạt đi, khẽ nói: "Nghe huynh đài nói vậy ta lại càng tò mò, muốn xem thử là loại đồ sứ tinh xảo đến mức nào mà có thể lọt vào mắt xanh của phủ Thái sư."
"Nếu cô nương thực sự muốn đến Kha gia cũng không khó," Chưởng quầy rất nhiệt tình, mỉm cười chỉ đường cho Lục Đồng, "Kha gia ở phía Nam thành, cứ đi thẳng con đường này sẽ thấy cầu Lạc Nguyệt trong thành. Cô nương cứ đi đến cầu, đến cuối cầu có một tòa lầu tên là Phong Nhạc Lâu. Cạnh bên có một con hẻm nhỏ, đi qua hẻm nhỏ là thấy phủ đệ của Kha gia."
Lục Đồng đa tạ chưởng quầy và vị thương nhân kia rồi mới trở lại lầu trên. Vừa vào phòng, Ngân Tranh đã dọn cơm xong, giục Lục Đồng: "Cô nương, dùng cơm thôi."
Lục Đồng ngồi vào bàn, cùng Ngân Tranh cầm đũa lên. Ngân Tranh dò hỏi: "Cô nương, vừa rồi ta nghe cô nương ở dưới lầu hỏi thăm phủ đệ của Kha gia..."
Lục Đồng nói: "Dùng cơm đi, ăn xong ta sẽ đến Kha gia một chuyến."
Nghe thương nhân nói, một năm trước Kha gia mới phất lên, một năm trước cũng là lúc Lục Nhu qua đời.
Đúng là khiến người ta phải suy nghĩ.
...
Nam Nhai náo nhiệt hơn phía Tây thành rất nhiều.
Cầu Lạc Nguyệt người xe như nước, gió thổi qua cầu cũng mang theo hương phấn son. Lan can cầu treo rất nhiều đèn sừng trâu, nghe nói vào những đêm trời trong, ánh đèn như đom đóm, trăng non bạc in xuống cầu, cả thành ngập tràn ánh trăng.
Đi qua con hẻm nhỏ dưới Phong Nhạc Lâu, cuối hẻm là một tòa nhà cao cổng lớn. Bảng hiệu đề hai chữ "Kha phủ", là phủ đệ mới mua của Kha gia.
Lúc này đang là giữa trưa, một tiểu đồng mặc áo xanh đang dựa vào cổng lớn ngủ gật. Tuy Kha gia giàu có nhưng chủ nhân lại hà khắc keo kiệt với người làm. Người gác cổng ít ỏi, ban đêm làm việc, ban ngày vẫn phải làm tiếp, khó tránh khỏi mệt mỏi.
Lão gác cổng đang thiu thiu ngủ, bỗng nghe thấy tiếng người trước mặt: "Lão bá, thiếu gia trong phủ có phải Kha công tử Kha Thừa Hưng không?"
Lão giật mình tỉnh giấc, trước mắt là hai thiếu nữ, một người mang mạng che mặt.
Lão đáp: "Phải, các người..."
"Cô nương nhà ta là biểu muội bên ngoại của tiên phu nhân, xin được bái kiến Kha lão phu nhân."
...
Trong vườn nhà họ Kha, hoa mẫu đơn nở rộ tuyệt đẹp.
Kha lão phu nhân vốn không ưa sự đạm bạc. Xuất thân thương gia, bà luôn thích sự náo nhiệt phồn hoa. Sau khi mua được tòa nhà này, bà liền cho người đào bỏ mấy bụi trúc xanh trồng từ thời chủ cũ, lại lấp cả ao sen, rồi cho sửa sang lại thành một khu vườn rộng lớn. Trong vườn, trăm hoa đua nở, rực rỡ sắc màu.
Lúc này, trong đại sảnh, Kha lão phu nhân đang ngồi trên trường kỷ, xem nha hoàn thêu quạt. Trên bàn bày vài đĩa mứt cam mật và hạt dẻ luộc, bà thỉnh thoảng lại lấy một miếng bỏ vào miệng rồi lại chê bánh hôm nay làm nhạt quá.
Lão gác cổng bước vào, nhỏ giọng bẩm báo: "Lão phu nhân, có người ngoài cửa xin cầu kiến, tự xưng là biểu muội bên ngoại của tiên phu nhân..."
Sắc mặt Kha lão phu nhân biến đổi, giọng nói bất giác cao vút: "Biểu muội của ai?"
Lão gác cổng rụt rè: "Tiên phu nhân..."
Kha lão phu nhân nhíu mày: "Họ Lục kia chẳng phải đã tuyệt tự rồi sao? Từ bao giờ lại có biểu muội bên ngoại?"
Nhũ mẫu bên cạnh lên tiếng: "Có lẽ là họ hàng xa, không biết chuyện nhà họ Lục nên đến đây kiếm chút lợi lộc."
Kha lão phu nhân suy nghĩ một lát, rồi dặn dò lão gác cổng: "Không cần để ý, đuổi đi là được."
Lão gác cổng vâng mệnh rời đi, một lúc sau lại quay trở lại.
Kha lão phu nhân bực bội: "Chưa đi sao?"
"Chưa..." Lão gác cổng có vẻ khó xử: "Người đó nói có quan hệ thân thiết với nhà tiên phu nhân. Nghe tin Lục gia gặp nạn nên đến đây để lấy của hồi môn của tiên phu nhân..."
"Của hồi môn?" Sắc mặt Kha lão phu nhân sa sầm: "Đồ nhà quê không biết phép tắc, của hồi môn? Lục thị có của hồi môn gì chứ!"
Lão gác cổng nuốt nước bọt, dè dặt mở lời: "Người đó nói, nếu không gặp được lão phu nhân sẽ ngồi ngay trước cửa, rồi đi hỏi han khắp xóm làng. Lão phu nhân, người ra người vào, chuyện này truyền ra ngoài e là không hay..."
Sắc mặt Kha lão phu nhân tái mét, một lúc sau mới nghiến răng nói: "Cho người vào!"