Đăng Hoa Tiếu (Đèn Hoa Cười)

Chương 6: Kha lão phu nhân

Trước Sau

break

Lục Đồng theo gia đinh đi vào trong Kha phủ, Ngân Tranh đứng đợi ở ngoài.

Vừa vào đến cửa, đối diện là một đài hoa thược dược. Vườn nhà họ Kha rất rộng, hoa đang độ nở rộ, người đi vào như lạc giữa biển hoa, cả sân viện thơm ngát một mùi hương.

Lục Đồng khẽ cụp mắt xuống.

Lục Nhu vốn dị ứng với phấn hoa, hễ cứ đến gần hoa tươi là trên mặt và trên người lại nổi mẩn đỏ. Trong nhà họ Lục, chẳng bao giờ tìm thấy được một bông hoa nào. Nhưng Lục Nhu lại rất thích hoa, mẫu thân bèn dùng vải vụn kết thành nhiều đóa hoa giả rồi cắm vào trong bình sứ, điểm xuyết cho có chút sắc màu.

Nhưng Kha gia dường như chẳng có nỗi lo này, hoa thơm đua nở, trăm hoa khoe sắc.

Đến sảnh chính, trên chiếc ghế gỗ hoa lê có một phụ nhân lớn tuổi đang ngồi. Bà ta có khuôn mặt dài, khóe mắt sắc lại trễ xuống, đôi môi mỏng tô son đỏ. Trên người khoác một chiếc áo dài màu đỏ lệ chi thêu hoa văn cành nho, đôi khuyên tai hồ lô bằng vàng nạm ngọc nặng trĩu, ăn vận sang trọng, thoạt nhìn có vẻ hơi cay nghiệt.

Một lát sau, Lục Đồng hướng về Kha lão phu nhân, khẽ hành lễ: "Tiểu nữ Vương Oanh Oanh, bái kiến lão phu nhân."

Kha lão phu nhân không nói gì, từ trên cao nhìn xuống Lục Đồng.

Đây là một cô nương trẻ tuổi, mặc một chiếc áo vải gai màu nâu nhạt đã giặt đến bạc màu, chỗ khuỷu tay còn có một miếng vá không dễ thấy, trông vô cùng bần hàn. Ánh mắt Kha lão phu nhân rơi trên tấm khăn che mặt màu trắng của Lục Đồng, bà ta hơi cau mày, nói: "Đeo khăn che mặt làm gì?"

"Oanh Oanh trên đường đến kinh thành chẳng may mắc bệnh, trên mặt nổi mẩn đỏ vẫn chưa lặn hết." Lục Đồng khẽ đáp: "Không dám để lão phu nhân phải chướng mắt."

Kha lão phu nhân thấy chỗ cổ nàng lộ ra quả nhiên có vết mẩn đỏ, trong lòng khẽ động, phất tay: "Vậy thì ngươi đứng xa ra một chút." Giọng điệu chẳng hề khách khí.

Lục Đồng nghe lời lùi lại hai bước.

Lý ma ma đứng bên cạnh nở một nụ cười, vừa xoa bóp vai cho Kha lão phu nhân, vừa hỏi Lục Đồng: "Oanh Oanh cô nương là người ở đâu?"

Lục Đồng đáp: "Tiểu nữ là người Tô Nam."

"Tô Nam?" Kha lão phu nhân liếc nhìn nàng: "Chưa từng nghe nói nhà họ Lục có thân thích nào ở Tô Nam."

"Mẫu thân của Nhu tỷ tỷ là biểu cô mẫu của Oanh Oanh, Oanh Oanh từ nhỏ đã theo phụ mẫu đến Tô Nam. Năm đó mẫu thân ốm yếu, phụ thân bệnh nặng, biểu cô mẫu từng nói sẽ coi Oanh Oanh như nữ nhi ruột. Nếu sau này có khó khăn, ta hãy đến huyện Thường Vũ tìm người giúp đỡ." Nói đến đây, giọng Lục Đồng khéo léo chèn vào một chút ai oán: "Nay phụ mẫu đã qua đời, Oanh Oanh khó khăn lắm mới đến được huyện Thường Vũ, mới hay tin cô mẫu đã..."

Kha lão phu nhân trong lòng thở phào nhẹ nhõm, quả đúng như Lý ma ma nói, Vương Oanh Oanh này chỉ là một kẻ nghèo khó đến "đào mỏ". Chắc là muốn đến đây lừa chút bạc.

Nghĩ vậy, bà ta cũng chẳng còn kiên nhẫn, bèn nói: "Ngươi đã đến tìm người nhà họ Lục, chắc hẳn cũng biết Lục thị đã qua đời vì bệnh, Kha gia hiện tại không có người này. Hơn nữa," Bà ta cười mà như không cười: "Ngươi nói Lục thị và ngươi thân như tỷ muội, nhưng trước giờ chưa từng nghe Lục thị nhắc tới ngươi, ai biết được ngươi nói thật hay giả?"

"Lão phu nhân không cần lo lắng, Oanh Oanh từng sống ở huyện Thường Vũ một thời gian, hàng xóm láng giềng đều biết. Lão phu nhân có thể sai người đến huyện Thường Vũ dò hỏi, hỏi một chút liền biết thật hư."

Kha lão phu nhân nghẹn lời, Lý ma ma bên cạnh lập tức lên tiếng: "Cô nương, tiên phu nhân đã qua đời, cho dù cô nương muốn nương nhờ cũng không tiện. Nay đại gia đã cưới thê tử mới, duyên phận phu thê với Lục thị đã hết. Một cô nương chưa xuất giá ở lại Kha gia, không nói rõ thân phận, truyền ra ngoài lại tổn hại đến thanh danh của cô nương." Bà ta tự nhận lời mình nói rất có lý, cô nương nào mà chẳng coi trọng thanh danh? Dù có muốn "đào mỏ", cũng phải cân nhắc xem có đáng hay không.

Ánh mắt Lục Đồng khẽ lóe lên.

Thê tử mới...

Lục Nhu mới qua đời một năm, Kha Thừa Hưng đã tái hôn.

Bàn tay nàng giấu trong tay áo khẽ siết chặt, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười dịu dàng: "Oanh Oanh tự biết thân phận của mình khó xử, đương nhiên không dám ở lại Kha gia. Vừa rồi đã nói với tiểu ca gác cổng, chuyến này đến là để lấy của hồi môn của biểu tỷ."

Lời này vừa nói ra, trong phòng im lặng một lát.

Một lúc lâu sau, Kha lão phu nhân chậm rãi mở lời: "Ngươi nói cái gì?"

Dường như không nhìn thấy ánh mắt hung ác của bà ta, Lục Đồng khẽ lên tiếng: "Biểu cô mẫu từng muốn nhận Oanh Oanh làm dưỡng nữ, Oanh Oanh cũng coi như một nửa người nhà họ Lục. Đại gia đã hết duyên phu thê với biểu tỷ, đã thành người dưng. Biểu tỷ lại chưa sinh được con cái, đương nhiên của hồi môn phải trả lại cho nhà họ Lục, Oanh Oanh có thể thay mặt thu giữ."

"Xưa nay thê tử mất, nhà phu quân nên trả lại của hồi môn của người thê tử đã khuất." Lục Đồng ngẩng đầu, làm ra vẻ ngạc nhiên: "Kha gia có gia nghiệp lớn như vậy, không lẽ lại tiếc chút của hồi môn của biểu tỷ sao?"

Giọng nàng không nhanh không chậm, dáng vẻ dịu dàng, nhưng lại như một gáo dầu nóng đổ xuống, trong nháy mắt đã châm ngòi cho cơn giận của Kha lão phu nhân.

Kha lão phu nhân đập bàn: "Của hồi môn? Nó có của hồi môn gì chứ? Nữ nhi một tên thư sinh nghèo, gả vào nhà chúng ta đã là trèo cao rồi! Nếu không phải nhi tử ta thích, nhà họ Kha chúng ta sao lại phải kết thông gia với một nhà như vậy, khiến người xung quanh chê cười! Chẳng qua có nhan sắc hồ ly tinh, nếu không phải..."

Lý ma ma bên cạnh ho một tiếng.

Kha lão phu nhân chợt im bặt, nhìn vào mắt Lục Đồng, đột nhiên cười lạnh: “Ngươi luôn miệng nói thân thiết với tỷ tỷ ngươi, sao không đi tìm hiểu xem, tỷ tỷ ngươi là loại người gì?”

Lục Đồng bình tĩnh nhìn bà ta.

"Lục thị vào nhà họ Kha chúng ta, không giữ đạo làm thê. Ỷ có chút nhan sắc, ở trong cửa hàng công khai quyến rũ công tử phủ Thích Thái sư. Cũng chẳng xem lại bản thân mình, Thích công tử sao lại coi trọng loại nữ nhân như nàng. Bản thân nàng ta không biết xấu hổ, bị Thích công tử từ chối, quần áo xộc xệch chạy ra ngoài, chuyện qua rồi mới biết mất mặt. Bản thân không chịu nổi nên nhảy xuống hồ tự vẫn. Lại khiến nhà họ Kha chúng ta trở thành trò cười trong kinh thành!"

Nói đến đây, bà ta càng thêm kích động: "Nhà họ Lục chẳng có một ai tốt lành. Tên đệ đệ của nàng là một đứa không an phận, đến kinh thành liền bị nha môn bắt giữ, vừa trộm cắp vừa gian dâm. Cái gì mà thư hương thế gia, cả nhà toàn một lũ nam đạo nữ xướng, không có một ai tốt đẹp! Chết là đáng!"

*Nam đạo nữ xướng: nam đạo nữ xướng

Kha lão phu nhân chỉ tay ra đài hoa thược dược ngoài cửa: "Nếu không phải nàng nhảy xuống hồ làm ô uế phong thủy phủ đệ mới của ta. Ta đâu cần phải tốn nhiều bạc như vậy để lấp hồ rồi chuyển sang trồng thược dược. Tiếc cho một hồ sen đỏ mới nở của ta..." Bà ta lại chỉ tay vào Lục Đồng, giọng nói có phần chói tai: "Ngươi muốn tìm của hồi môn thì đi mà tìm tỷ tỷ của ngươi. Lục thị tay trắng vào cửa, nhà họ Kha chúng ta nuôi cơm áo cho nàng đã là tận tình tận nghĩa rồi. Ngươi có kiện lên nha môn, ta cũng chẳng sợ. Để xem quan lão gia tin một nhà nam đạo nữ xướng các ngươi, hay là tin nhà họ Kha chúng ta!"

Phụ nhân nói một hơi dài, ngực phập phồng dữ dội. Lý ma ma vội vàng tiến lên vỗ lưng cho bà ta. Bà ta uống hai ngụm trà thơm mới bình tĩnh trở lại, trừng mắt nhìn Lục Đồng nói: "Ngươi còn muốn làm gì? Còn không mau cút đi? Định mặt dày mày dạn ở lại Kha gia sao?"

Lục Đồng rũ mắt: "Oanh Oanh hiểu rồi." Nói xong xoay người đi ra ngoài sảnh.

Có lẽ tiếng ồn ào bên này quá lớn, Lục Đồng vừa đi đến đại sảnh liền đụng phải một nữ tử trẻ tuổi. Nữ tử này có khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, phấn son tô rất trắng, lông mày vẽ sắc nhọn. Nàng mặc một chiếc váy mã diện màu xanh ngọc, trông có vài phần đanh đá. Giọng nói của nàng cũng hơi cao, ánh mắt nghi hoặc đảo qua người Lục Đồng rồi nhìn vào trong sảnh: "Mẫu thân, đây là..."

Mẫu thân...

Trong lòng Lục Đồng khẽ động, Kha lão phu nhân chỉ có một người nhi tử là Kha Thừa Hưng, nữ tử này... là thê tử mới của Kha Thừa Hưng.

Kha lão phu nhân khẽ ho một tiếng: "Một người bà con xa thôi."

Ánh mắt Lục Đồng dừng lại trên chiếc trâm hoa trên tóc nữ tử kia một thoáng, rồi nhanh chóng dời đi. Nàng không để ý đến phía sau, không hề quay đầu lại mà ra khỏi cửa sảnh.

Ngoài cửa Kha gia, Ngân Tranh đang lo lắng đi đi lại lại. Thấy Lục Đồng từ trong đi ra, nàng vội vàng tiến lên hỏi: "Cô nương, thế nào rồi?"

Lục Đồng không nói gì, chỉ giục: "Đi thôi."

Ngân Tranh không hiểu tại sao, liếc nhìn cửa nhà họ Kha rồi vội vàng theo Lục Đồng rời đi.

Đợi đến khi đi qua con hẻm dưới Phong Nhạc Lâu, Lục Đồng đột nhiên dừng bước, giật phăng tấm khăn che mặt màu trắng trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt đầy mẩn đỏ.

"Cô nương," Ngân Tranh quan sát vẻ mặt của nàng, "có cần tìm người hỏi thăm nữa không..."

"Không cần hỏi nữa." Lục Đồng lạnh lùng nói: "Tỷ tỷ ta bị người ta hại chết."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc