Đăng Hoa Tiếu (Đèn Hoa Cười)

Chương 4: Tiến kinh

Trước Sau

break

Những ngày tiếp theo, Lục Đồng cùng Ngân Tranh dò hỏi khắp nơi tin tức về Lục gia.

Thời gian thoi đưa, chớp mắt đã gần chiều. Hai người tìm một khách điếm nghỉ chân.

Suốt dọc đường đi xe ngựa mệt nhọc, cơm nước chẳng được bao nhiêu. Ngân Tranh sai tiểu nhị chuẩn bị bữa tối, còn Lục Đồng ngồi một mình trong phòng.

Trên bàn vẫn còn đĩa bánh phục linh mà Ngân Tranh mua từ tay một phụ nhân. Gói giấy mở hờ, ánh đèn leo lét hắt lên khiến chiếc bánh như một khối mờ ảo trong bóng tối.

Ánh mắt Lục Đồng thoáng lạnh lẽo.

Nàng sống trên núi bảy năm, hành trang đơn giản đến lạ, vật quý giá nhất có lẽ chỉ là chiếc hòm thuốc này. Háo hức trở về quê nhà, nào ngờ lại nhận được tin dữ.

Phụ thân luôn nghiêm khắc trong việc dạy dỗ con cái. Khi còn nhỏ, chỉ cần phạm lỗi, cả ba người đều bị phạt. Lục Khiêm khi bé từng đánh nhau với biểu huynh biểu đệ do bọn họ ăn nói hỗn hào. Hắn bị phụ thân phạt hai mươi roi, còn phải đích thân mang roi đến tạ tội. Cả huyện Thường Vũ đều biết gia phong Lục gia nghiêm khắc, sao có thể ăn trộm làm nhục gia môn?

Lục Nhu chết, phụ thân lại gặp nạn trên đường thủy, càng thêm kỳ lạ. Từ huyện Thường Vũ đến kinh thành chỉ có một con đường thủy này. Trước nay chưa từng nghe nói có thuyền chìm. Sao phụ thân vừa vào kinh đã gặp chuyện? Còn mẫu thân nữa… Ánh mắt Lục Đồng tối sầm lại.

Một nhà bốn người, trong một năm liên tiếp gặp nạ. Trên đời nào có chuyện trùng hợp như vậy.

Lục Đồng từ từ siết chặt tay.

Hiện tại thi thể mẫu thân vẫn chưa tìm thấy. Những người ở huyện Thường Vũ nói không rõ ràng. Vụ án của Lục Khiêm, nha môn kinh thành nhất định có hồ sơ. Còn cả Lục Nhu…

Có lẽ mọi đáp án đều phải đến kinh thành tìm kiếm.

Tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, Ngân Tranh bưng một bát sứ đi vào, nhỏ giọng nói: "Từ trưa tới giờ chưa ăn gì, cô nương, ta đã bảo họ nấu chút cháo nóng… Cô nương dùng một chút lót dạ."

Nàng đặt bát cháo lên bàn, rồi quay sang nói với Lục Đồng: "Món mặn sẽ lên ngay."

Lục Đồng nhìn bát cháo, hồi lâu vẫn không nhúc nhích.

Ngân Tranh nhìn sắc mặt nàng, suy nghĩ một chút rồi không nhịn được khuyên nhủ: "Cô nương, xin hãy nén bi thương…"

Nàng biết Lục Đồng xa nhà đã lâu, nay trở về cảnh còn người mất, khó tránh khỏi đau lòng. Nhưng gặp phải tình cảnh này, Ngân Tranh có vắt óc cũng không nghĩ ra lời an ủi nào chỉ đành cứng miệng khuyên giải.

Lục Đồng hỏi: "Ngân Tranh, ngươi theo ta bao lâu rồi?"

Ngân Tranh ngẩn người, theo bản năng đáp: "...Khoảng nửa năm."

"Nửa năm..." Lục Đồng nhìn ngọn đèn trên bàn.

Ngân Tranh có chút lo lắng. Một lúc sau, nàng nghe thấy giọng nói của Lục Đồng truyền đến: "Vậy chúng ta chia tay tại đây."

"Cô nương!" Ngân Tranh nhìn nàng, không thể tin nổi.

Ngân Tranh là kỹ nữ. Từ nhỏ nàng đã bị người phụ thân nghiện cờ bạc bán vào thanh lâu. Nàng vốn xinh đẹp lanh lợi nhưng số phận long đong, mười sáu tuổi đã mắc bệnh hoa liễu.

Tú bà không chịu bỏ tiền chữa bệnh cho nàng lại chê nàng bệnh tật gây mùi khó chịu nên không thể tiếp khách được nữa. Cho nên một đêm nọ, bà ta sai người trong lầu xanh dùng chiếu cuốn lấy Ngân Tranh, quăng ra bãi tha ma loạn táng trên Lạc Mai Phong.

Lúc đó Ngân Tranh hơi tàn lực kiệt, chỉ nằm chờ chết, nào ngờ ở bãi tha ma loạn táng lại gặp được Lục Đồng.

Lục Đồng cõng nàng về núi, chữa trị bệnh cho nàng. Sau đó, Ngân Tranh khỏi bệnh.

Ngân Tranh đến giờ vẫn không biết vì sao Lục Đồng lại xuất hiện ở bãi tha ma loạn táng vào đêm khuya hôm ấy. Nàng cũng chưa từng hỏi. Thiếu nữ thần tình lạnh nhạt này dường như có rất nhiều bí mật. Tuy nhiên, từ đó về sau, Ngân Tranh vẫn luôn theo Lục Đồng. Lục Đồng từng nói, nàng có thể tự mình rời đi nhưng Ngân Tranh không nỡ rời xa Lục Đồng. Nàng không nhà không người thân, cũng không muốn lại sa chân vào chốn lầu xanh, nghĩ đi nghĩ lại, đi theo Lục Đồng vẫn an tâm hơn.

Nhưng nào ngờ, hôm nay lại bị Lục Đồng đuổi đi.

“Cô nương.” Ngân Tranh quỳ xuống: “Có phải nô tỳ có chỗ nào làm không tốt?” Nàng có chút hoang mang, “Tại sao lại đột nhiên đuổi nô tỳ đi.”

Lục Đồng không trả lời nàng mà đi đến bên cửa sổ. Trời đã tối, màn đêm buông xuống, huyện Thường Vũ về đêm không còn náo nhiệt như ban ngày lại trở về vẻ yên ắng như xưa.

“Hôm nay ngươi cũng nghe rồi, cả nhà ta trong vòng một năm đều lần lượt chết cả.” Lục Đồng nhìn con phố dài ngoài cửa sổ, ánh đèn lồng dưới mái hiên lay động mờ ảo, chiếu lên gương mặt thiếu nữ trẻ tuổi một vẻ trong trẻo khác thường.

“Ta không tin trên đời có việc trùng hợp như vậy.”

“Mọi chuyện bắt đầu từ sau khi tỷ tỷ ta mất. Hiện giờ cả huyện Thường Vũ không còn ai quen biết với nhà họ Lục nữa. Muốn điều tra rõ chân tướng chỉ có thể lên kinh thành đối chất với Kha gia.”

Nàng nói: “Việc này có điều mờ ám, ta muốn lên kinh.”

“Lên kinh?” Ngân Tranh quên mất dáng vẻ thất thố ban nãy, nói: “Nô tỳ có thể đi theo cô nương cùng lên kinh. Sao người lại phải đuổi nô tỳ đi?”

Lục Đồng không nói gì, đóng cửa sổ lại rồi quay người đi về phía bàn ngồi xuống.

Cả ngày nay lặn lội đường xa, bánh phục linh để trong ngực đã bị vỡ vụn. Vụn bánh trên bàn bị gió thổi bay, rắc lên mặt bàn như phủ một lớp sương trắng.

Giọng nói nàng lạnh nhạt, như thể xuyên qua màn sương dày đặc, mang theo chút lạnh lẽo: “Lão phụ nhân bán bánh không phải đã nói rồi sao. Nhị ca ta lên kinh, bỗng trở thành kẻ trộm cắp tài vật, lăng nhục nữ tử. Phụ thân ta lên kinh kiện cáo lại đúng lúc gặp nạn đắm thuyền. Cho dù mẫu thân ta không làm gì, trong nhà cũng bỗng dưng bốc cháy rồi bị thiêu rụi thành tro bụi.”

Nàng nhìn Ngân Tranh, đôi mắt đen láy sáng rực dưới ánh đèn: “Nếu ta lên kinh, ngươi làm sao biết được mình không là người tiếp theo?”

Ngân Tranh lúc đầu không hiểu, đợi đến khi hiểu ra ý tứ trong lời nói của Lục Đồng, sống lưng nàng liền nổi lên một trận lạnh toát.

Cả nhà họ Lục chết một cách kỳ quặc, nói là đụng phải tà vật nào đó thì không bằng nói là đắc tội với người nào đó. Đối phương lại dễ dàng tiêu diệt cả một gia tộc như vậy, người bình thường sao có thể làm đến mức độ này?

Lục Đồng nhìn nàng, ngữ khí nhàn nhạt: “Lần này lên kinh thành, hung hiểm trùng trùng. Ta đã muốn tra rõ chân tướng chuyện của Lục gia, tất nhiên phải đối đầu với kẻ đứng sau màn. Ngươi với Lục gia chẳng phải thân thích, tại sao phải cuốn vào vòng xoáy này. Chi bằng cứ thế rời đi, về sau sống yên ổn.”

“Vậy thì nô gia càng không thể đi!” Ngân Tranh ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Cô nương lần này lên kinh là vì muốn làm việc lớn, tất nhiên cần có người giúp đỡ. Nô gia tuy tay chân không được nhanh nhẹn nhưng việc giao thiệp qua lại cũng xem như tạm được, có lẽ còn có thể giúp cô nương dò la tin tức. Hai người lên kinh luôn tốt hơn một người.”

Thấy Lục Đồng vẫn không lay chuyển, Ngân Tranh lại khẩn thiết nói: “Vả lại, cô nương cũng biết, nô gia ngoài việc đi theo cô nương cũng chẳng còn nơi nào để đi. Tuy rằng cô nương đã chữa khỏi bệnh cho nô gia nhưng biết đâu ngày nào đó bệnh lại tái phát…” Nói đến đây, trong lòng lại dâng lên một nỗi bi thương thật sự, “Trên đời này, người không chê bai nô gia cũng chỉ có cô nương mà thôi.”

Nàng vốn là kỹ nữ mang bệnh kín, người thường nghe thấy tránh còn không kịp làm gì có ai lại dùng ánh mắt bình thường mà nhìn nàng. Chỉ có Lục Đồng là đối đãi với nàng chẳng khác gì người bình thường. Chỉ khi ở bên cạnh Lục Đồng, Ngân Tranh mới cảm thấy an tâm.

“Cô nương cứu nô gia một mạng, mạng của nô gia chính là của cô nương. Cho dù phía trước là đầm rồng hang hổ hay núi đao biển lửa, nô gia cũng nguyện cùng cô nương xông pha.”

Tuy lời nói ra đầy khí phách nhưng người nói lại thiếu tự tin, chỉ lo lắng nhìn đối phương để chờ đợi câu trả lời.

Trong phòng tĩnh lặng vô cùng, một lúc lâu sau Lục Đồng nói: “Dậy đi, ta dẫn ngươi cùng đi.”

Ngân Tranh trong lòng mừng rỡ, như sợ Lục Đồng đổi ý liền vội vàng đứng dậy, hấp tấp đi ra ngoài rồi lại mỉm cười quay đầu nói với Lục Đồng: “Vậy coi như đã quyết định, cô nương không được nuốt lời… Đồ ăn chắc sắp xong rồi, nô gia sẽ giục họ mang lên nhanh. Cô nương ăn xong thì nghỉ ngơi sớm một chút. Nếu phải lên kinh thành, còn vội vàng lên đường như vậy, cần phải giữ gìn sức khỏe, đừng để bản thân mệt mỏi…”

Nàng lại lải nhải rồi đi mất. Trong phòng, Lục Đồng đứng dậy.

Ngọn đèn trên bàn đã gần tàn, chỉ còn một đoạn tim đèn ngắn ngủi le lói ánh lửa màu cam. Lục Đồng đem đèn lồng trước án thư đến gần, ngọn lửa yếu ớt trên bàn lay động rồi tắt hẳn.

Một chút tàn lửa từ chiếc đèn bắn ra, rơi rải rác xung quanh chân đèn, nhìn thoáng qua giống như một đóa hoa nhỏ li ti.

Đăng hoa tiếu, là điềm lành.

Lục Đồng lặng lẽ nhìn tro tàn trước mắt. Đồng tử phản chiếu ánh sáng đèn lồng, như ngọn lửa rực cháy trong đêm đen tĩnh mịch.

Đăng hoa tiếu…

Điềm lành như thế, xem ra chuyến đi lên kinh thành này hẳn là sẽ rất thuận lợi. 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc