Thịnh Kinh náo nhiệt hơn cả Tết Nguyên Đán khi thịnh hội Thanh Liên được tổ chức. Không chỉ dân thường mà ngay cả các phủ quan lại quyền quý cũng thường xuyên lui tới dâng hương.
Phủ Văn Quận vương ở phía nam thành, đêm nay cũng đèn đuốc sáng trưng.
Văn Quận vương đương triều là Mục Thịnh, thừa kế tước vị của phụ thân mình. Lão quận vương và tiên hoàng ngày trước vốn là huynh đệ thân thiết. Sau khi lão quận vương qua đời, hoàng thượng thương xót cố thần, hết mực ân sủng phủ Quận vương, khiến phủ đệ càng thêm hiển quý, tôn vinh.
Trong sân vắng lặng, chỉ có những chiếc đèn lồng lưu ly tỏa ra ánh sáng lờ mờ. Một ma ma mặc áo xanh bưng khay gỗ đi xuyên qua sân, vòng qua bức rèm châu thêu, tiến vào phòng trong.
Trên chiếc sập gỗ tử đàn Quảng Hàn được bảy tấm bình phong che chắn, trải đệm êm ái, một mỹ nhân đang ngồi tựa lưng, mái tóc vấn lỏng lẻo. Mỹ nhân mặc bộ váy dài bằng gấm Tô Châu màu hồng phấn thêu chỉ bạc, hai bên tai đeo đôi bông tai ngọc trai màu hồng nhạt, càng tôn lên vẻ mặt ửng hồng, đôi mắt long lanh.
Đây chính là đích trưởng nữ của Chiêu Ninh Công, Văn Quận vương phi đương triều – Bùi Vân Xu.
Bùi Vân Xu là trưởng nữ của Chiêu Ninh Công, cùng thế tử Chiêu Ninh công, Bùi Vân Ánh, là tỷ đệ ruột thịt cùng sinh mẫu, hơn Bùi Vân Ánh hai tuổi.
Ma ma đặt khay gỗ lên bàn, lấy ra một bát sứ trắng, bên trong đựng thứ thuốc sắc màu nâu, chưa đến gần đã ngửi thấy mùi thuốc đắng nồng nặc.
Bùi Vân Xu nhịn không được nhăn mặt.
Ma ma cười nói: "Vương phi, đây là thuốc an thai đã sắc xong."
Văn Quận vương phi xoa xoa bụng phẳng lì, cau mày nói: "Để đó đi, lát nữa ta uống."
Ma ma bưng bát thuốc, như không nghe thấy lời nàng nói, múc một thìa đưa đến bên miệng nàng, cười nói: "Người đừng chê thuốc đắng, đây là do Quận vương điện hạ dặn dò sắc kỹ, uống nóng mới tốt."
Ánh mắt Bùi Vân Xu lạnh đi, thị nữ bên cạnh định lên tiếng, thì bên ngoài có người đến bẩm báo: "Vương phi, Chiêu Ninh Công thế tử đến!"
Sắc mặt Bùi Vân Xu vui mừng, thuận tay nhận lấy bát thuốc từ ma ma đặt lên bàn rồi định đứng dậy. Thị nữ Phương Tư vội vàng đỡ nàng, vừa đi ra ngoài hai bước, đã thấy bóng người lờ mờ trong màn đêm.
Trong sân, ánh trăng sáng tỏ, đèn đuốc mờ ảo, bóng dáng người kia lúc ẩn lúc hiện. Khi đến gần, ánh đèn lồng trên mái hiên sáng hơn, soi rõ gương mặt người thanh niên.
Nam tử trẻ tuổi vận hoa phục, áo gấm màu đen thêu hoa văn kim tuyến, mái tóc dài búi cao, càng tôn lên vẻ ngoài tuấn tú. Giữa đêm xuân se lạnh, hắn như viên ngọc sáng chói, tỏa ra ánh hào quang rực rỡ.
Bùi Vân Xu được Phương Tư dìu bước về phía trước, nam tử trẻ tuổi đã nhìn thấy nàng, mỉm cười, thuận tay nắm lấy cánh tay nàng, dìu nàng vào phòng.
Đợi Bùi Vân Xu ngồi xuống, Bùi Vân Ánh mới bất đắc dĩ nói: "Không phải đã nói rồi sao? Tỷ đang mang thai, đừng ra ngoài đón đệ."
"Mới vừa mang thai, bụng còn chưa lộ rõ, nào đã yếu ớt đến vậy, đi hai bước cũng không được sao?" Bùi Vân Xu càu nhàu.
Bùi Vân Ánh liếc nhìn trong phòng, bỗng khẽ cười, giọng nói pha lẫn chút chế giễu: "Tỷ đường đường là Quận vương phi, vừa biết có thai, trong phòng ngoài Phương Tư ra chẳng thấy ai hầu hạ, đúng là không đủ 'yếu ớt'."
"Nữ tử bình thường mang thai, còn phải tìm thêm người chăm sóc, Quận vương phủ suy tàn đến mức này, bản thế tử cũng thật bất ngờ."
Tuy đang cười, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng. Ma ma bưng thuốc đứng bên cạnh mặt mày tái mét.
Vị Quận vương phi này tuy dung mạo xinh đẹp, lại là Chiêu Ninh Công phủ đích nữ, xuất thân và dung mạo đều không tệ, nhưng tính tình không hề ôn nhu, không được Quận vương sủng ái. Quận vương phi lại nhiều năm không có con. Trong phủ này, Bùi Vân Xu chỉ là cái danh Quận vương phi hữu danh vô thực, thường xuyên bị người khác chèn ép.
Nay Quận vương phi đã có thai, nhưng Quận vương dường như cũng không mấy vui mừng, người trong phủ khó tránh khỏi lơ là. Ngày thường thì không sao, Quận vương phi cũng tự mình che giấu không cho người khác phát hiện, nào ngờ hôm nay lại bị Chiêu Ninh Công thế tử bắt gặp.
Phải biết,vị Chiêu Ninh Công thế tử, Tiền Điện ti Bùi Vân Ánh kia, nhìn thì ôn hòa lại còn tuấn tú, nhưng thực chất thủ đoạn lợi hại lại cao minh, ngay cả Quận vương cũng phải e dè ba phần. Thực tế, nếu không có vị Bùi Vân Ánh này che chở, e rằng địa vị Quận vương phi hiện giờ còn thấp hơn nữa.
Ma ma trong lòng suy tính, thấy Bùi Vân Ánh bước vào phòng, chẳng thèm liếc nhìn bà lấy một cái, rõ ràng là cố ý làm bà khó xử. Bà không dám chọc giận đối phương, vội vàng cười hành lễ.
Bùi Vân Ánh chẳng buồn nhìn bà, ánh mắt lướt qua khay gỗ trên bàn, dừng lại ở bát thuốc sắc màu nâu.
Ma ma vội vàng giải thích: “Đây là thuốc an thai Quận vương gia sai nhà bếp sắc cho Vương phi.”
“Thuốc an thai à…” Hắn trầm ngâm, bước đến trước bàn, cầm bát thuốc lên đưa đến mũi ngửi, khóe môi hơi nhếch lên.
Bùi Vân Xu nhìn hắn.
Ma ma bỗng thấy hơi căng thẳng.
Nam tử trẻ tuổi mỉm cười, cánh tay khẽ nâng, bát thuốc kia đổ ụp vào chậu Thủy tiên bên góc bàn.
“Không được.” Hắn thản nhiên nói: “Quá đắng, sắc lại bát khác đi.”
Ma ma thở phào nhẹ nhõm, lại cười bồi: “Thế tử gia, thuốc nào mà chẳng đắng, thuốc đắng dã tật…”
Bùi Vân Ánh nhìn bà, gương mặt tuấn tú vẫn nở nụ cười ôn hòa, nhưng giọng nói lại lạnh lẽo thấu xương: “Vậy thì sắc đến khi nào hết đắng mới thôi.”
Ma ma cứng họng.
Bùi Vân Xu im lặng một lúc, rồi lên tiếng: “Ma ma cứ lui ra trước đi, ta có chuyện muốn nói với thế tử.” Ma ma vốn đã bị Bùi Vân Ánh làm cho á khẩu, nay được đặc xá, cầu còn không được, vội vàng bưng bát thuốc rỗng đi ngay.
Đợi bà ta đi rồi, không khí trong phòng mới thoải mái hơn đôi chút. Bùi Vân Xu trừng mắt nhìn người đối diện: “Tự dưng lại đi dọa bà ấy làm gì?”
“Đây nào gọi là dọa,” Bùi Vân Ánh cười khẩy, “Hôm nay đệ mà rút đao chém bà ta ngay trước mặt người trong phủ Quận vương, cái đó mới gọi là dọa.”
“Đệ lại nói bậy.” Bùi Vân Xu không muốn nói chuyện này với hắn nữa, bèn chuyển chủ đề, “Mà đệ hôm nay sao lại đột nhiên đến đây? Không phải nói dạo này công việc bề bộn, không thể rời thân sao?”
Bùi Vân Ánh cười nói: “Điền trang mới gửi đến mấy giỏ vải tươi, đệ đặc biệt mang đến cho tỷ. Nhưng mà tỷ đang mang thai, đừng ăn nhiều quá.”
Bùi Vân Xu ngạc nhiên: “Mơ đệ gửi đến ta mới ăn hết, đệ lại gửi vải đến nữa. Thật coi tỷ tỷ đây là heo sao?” Nói xong, nàng lại tự cười, “Nhưng mơ đệ gửi đến quả thật rất ngon, mấy hôm trước ta nôn ọe đến mức gần như không xuống giường được, sau khi ăn mơ của đệ, vậy mà đỡ hơn nhiều, hiện tại dạ dày cũng không còn chua như trước nữa.”
“Đó là mơ mới hái, đương nhiên là ngon rồi.” Bùi Vân Ánh nhướng mày, “Tỷ thích là tốt rồi.”
“Ta đương nhiên thích. Dù trước đây không thích, bây giờ cũng thích rồi.” Bùi Vân Xu vừa nói, bỗng nhớ ra điều gì đó, “Đúng rồi, sắp đến thịnh hội Thanh Liên rồi, năm nay ta có thai, e là không thể cùng đệ đến đó được.”
Từ khi Chiêu Ninh Công phu nhân qua đời, năm nào thịnh hội Thanh Liên, Bùi Vân Xu cũng cùng Bùi Vân Ánh đến chùa Vạn Ân thắp đèn hoa sen cầu phúc. Chỉ là năm nay nàng đang mang thai, không tiện đi lại, nên đã sai người chuẩn bị hương nến, gạo dầu, nhờ Bùi Vân Ánh mang đi.
Bùi Vân Ánh thở dài: “Đệ đã đoán trước được rồi.” hắn nhìn Bùi Vân Xu, chậm rãi nói: “Yên tâm, những lời cần nói đệ sẽ nói thay tỷ, cầu xin Bồ Tát phù hộ cho hài nhi trong bụng tỷ khỏe mạnh, bình an chào đời, mẫu nữ bình an, năm nào cũng bình an.”
Bùi Vân Xu véo cánh tay hắn, hừ một tiếng: “Nói bậy! Rõ ràng ta cầu là, cầu cho tên đệ đệ ngốc nghếch kia mau chóng gặp được một cô nương đoan trang, sớm ngày thành gia lập nghiệp, nếu không sau này ai cũng có gia thất, chỉ có mình hắn cô gia quả nhân, chẳng phải đáng thương lắm sao?”
“Này,” Bùi Vân Ánh cười khẩy, chỉ vào mình, “Tỷ nhìn mặt đệ xem, đệ thế này, còn cần Bồ Tát phù hộ sao? Mỗi lần đến phủ Quận vương, khăn tay nhặt được trên đường chất cao thành đống rồi.”
Bùi Vân Xu nghe vậy, “phụt” một tiếng bật cười.
Quả đúng là như vậy, mỗi lần Bùi Vân Ánh đến Quận vương phủ, đám nha hoàn trong phủ lại thêm phần ân cần, người nào người nấy ăn vận lúng liếng, rực rỡ như hoa nhướn về phía viện này. Về sau, mỗi khi Bùi Vân Ánh đến, người gác cổng đều không dám lên tiếng thông báo nữa.
Bùi Vân Xu nhìn người đối diện, trong lòng cảm thán, không nói đến điều gì khác, chỉ riêng dung mạo cùng vóc dáng của vị đệ đệ này, quả thật rất dễ khiến người ta yêu thích. Nàng gả vào Quận vương phủ, ai ai cũng biết nàng không được sủng ái, mỗi lần các phu nhân mở tiệc, nàng đều không thể cùng những quý nữ kia trò chuyện hòa hợp. Duy chỉ có Bùi Vân Ánh… những phu nhân kia đều tìm đủ mọi cách để dò hỏi chuyện hôn sự của Thế tử Chiêu Ninh Công.
Đáng tiếc, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, thế tử Chiêu Ninh Công nhãn quang cực kỳ cao, đã lớn thế này rồi mà vẫn chưa có ý trung nhân nào, thật uổng phí một dung mạo tuấn tú.
Nàng lại nói thêm vài câu với Bùi Vân Ánh, rồi dần cảm thấy mệt mỏi, Phương Tư đỡ Bùi Vân Xu lên giường nghỉ ngơi, sau đó tiễn Bùi Vân Ánh ra ngoài sân.
Đèn lưu ly lay động khe khẽ trong gió đêm, nụ cười trên mặt nam tử trẻ tuổi dần biến mất, đôi mắt đen láy sâu thẳm hơn cả màn đêm.
Phương Tư đi theo sau lưng, nhỏ giọng bẩm báo: “… Mấy nha hoàn khác trong viện mấy ngày nay đều bị người của Trắc phi kiếm cớ đuổi đi cả rồi, chỉ còn mỗi mình nô tỳ. Vương phi sợ xảy ra chuyện, nên không cho người mới vào hầu hạ, nhưng chắc cũng không chống đỡ được bao lâu. Trà bánh, canh thuốc trong phòng, Vương phi đều không dám động vào, lén đổ đi hết…”
Phương Tư là người do Bùi Vân Ánh sắp xếp vào phủ.
Bùi Vân Xu là đích nữ của Chiêu Ninh Công, cho dù không được Quận vương sủng ái, thì người trong phủ cũng không dám mưu hại tính mạng nàng.
Nhưng Quận vương phi đang mang thai thì lại khác.
Nếu Quận vương phi sinh được nhi tử, đó chính là Thế tử Quận vương, trên đời này "Phú quý hiểm nguy đều phải liều", chỉ cần lợi ích đủ lớn, chuyện gì mà chẳng dám làm.
Vì vậy, Bùi Vân Ánh cho Phương Tư vào phủ, âm thầm bảo vệ sự an toàn của Bùi Vân Xu.
Hắn đi đến một nơi đèn đuốc sáng trưng, dừng bước, nói: “Mấy ngày nữa ta sẽ đưa thêm hai người vào.”
Phương Tư cung kính đáp: “Vâng.”
“Trong phủ người đông mắt tạp, không chắc sẽ không có kẻ nhận ra thân phận của ngươi. Nếu bị bắt được, sẽ khai ra ta.”
“Vâng.”
“Nếu có kẻ hãm hại Vương phi, hãy ưu tiên bảo vệ Vương phi, không cần phải giết chết Mục Thịnh.”
“Vâng.”
Hắn dừng một chút, rồi mới tiếp tục nói: “Giết chết cũng không sao.”
Trong màn đêm đen đặc, cành lá um tùm, dường như có bóng người lấp ló.
Hắn quay đầu nhìn lại, khẽ cười, giọng nói mang theo vẻ tàn nhẫn đến mức thờ ơ:
“Giết chết, ta chịu trách nhiệm.”