Vạn Phúc dặn dò người chuẩn bị gạo, mì, dầu mè cùng tiền cúng dường dùng ở chùa Vạn Ân, rồi tự mình trở về phòng.
Vừa vào phòng, hắn liền lấy từ trong ngực ra hai cái bánh bột ngô bọc trong vải, ném vào chậu than đốt đi.
Bánh bột ngô ném vào trong lửa, lập tức tỏa ra một mùi hương kỳ lạ. Hương thơm len vào mũi, khiến lòng người bỗng dấy lên một nỗi phiền muộn.
Vạn Phúc vội lấy tay áo che miệng mũi.
Hai cái bánh bột ngô này là do "Trịnh công tử" – người mà Vạn Toàn đã ký khế ước - sai người đưa tới. Ông được dặn phải mang hai cái bánh bột ngô này bên người.
Tuy trong lòng không muốn, nhưng Vạn Phúc bị người ta nắm thóp, chỉ đành làm theo. Bánh bột ngô đeo trên người, hương rất nhạt, nếu không để ý kỹ thì căn bản không ngửi thấy. Đeo nhiều ngày như vậy, ông cũng không gặp nguy hiểm đến tính mạng, ngoại trừ việc ban đêm khó ngủ, tim đập bất an.
Đối với Vạn Phúc, mất ngủ vốn không phải chuyện gì to tát. Nhưng với Kha đại lão gia đang bị tâm bệnh hành hạ, luôn lo sợ hồn ma Lục thị quay lại đòi mạng, thì nỗi bất an này quả thực như đổ thêm dầu vào lửa, khiến người ta hao mòn cả tâm can.
“Trịnh công tử” muốn Vạn Phúc phải giả thần giả quỷ ở Kha gia, tạo ra hình ảnh hồn ma Lục thị quay lại đòi mạng, hòng làm suy sụp ý chí của Kha đại lão gia.
Vì vậy, Vạn Phúc làm theo lời trong thư, sai người khắc hai khuôn giày gỗ, nhúng nước rồi in lên sàn, tạo thành hai dấu chân ẩm ướt.
Chân Lục thị không lớn, giày thêu lại do chính tay nàng làm, bên ngoài không dễ mua, nhưng khuôn giày thì lại rất dễ làm. Ông lại thỉnh thoảng giúp Kha Thừa Hưng chỉnh trang y phục, dọn dẹp sách vở, trong lúc nói chuyện thì bóng gió ám chỉ rằng có nữ tử khóc than lúc nửa đêm, quả nhiên khiến Kha Thừa Hưng nhanh chóng sợ mất mật.
A hoàn bình thường không được vào phòng Kha Thừa Hưng, nhưng Vạn Phúc thì có thể. Thói quen gấp quần áo, dọn sách của Lục thị người ngoài không biết, nhưng Vạn Phúc – người luôn ở bên cạnh Kha Thừa Hưng – lại rõ như lòng bàn tay. Chỉ là Kha Thừa Hưng tin tưởng Vạn Phúc, chưa từng nghi ngờ đến gã tiểu đồng bên cạnh mình. Thế nên Vạn Phúc thừa thắng xông lên, đề nghị mời đạo sĩ đến làm pháp sự trừ tà.
Ba ngày trừ tà, Vạn Phúc không giả quỷ dọa người, Kha Thừa Hưng càng tin rằng tà không thắng chính, tất cả đều là do hồn ma Lục thị gây ra. Chuyện này kinh động đến Tần thị và Kha lão phu nhân. Hai người họ không cho Kha Thừa Hưng tiếp tục làm những chuyện quỷ thần trong phủ nữa. Đường cùng, khi nghe được về thịnh hội Thanh Liên như một cọng rơm cứu mạng cuối cùng, Kha Thừa Hưng tất nhiên sẽ tin tưởng không chút nghi ngờ.
Vạn Phúc âm thầm kinh hãi.
“Trịnh công tử” thật sự đáng sợ, hắn căn bản chưa từng bước chân vào Kha gia, nhưng dường như đã đoán trước được từng bước xảy ra ở Kha gia, từng bước một dẫn dụ Kha Thừa Hưng vào thịnh hội Thanh Liên.
Còn chuyện sẽ xảy ra ở thịnh hội Thanh Liên, Vạn Phúc không dám nghĩ tới.
Ông đã làm đến nước này, muốn quay đầu cũng không được nữa.
Vạn ma ma từ ngoài đi vào, thấy Vạn Phúc đang quét tro tàn đã cháy hết vào một chỗ, liền bực bội nói: “Cả ngày làm mấy chuyện này rốt cuộc là để làm gì?”
Bà ta tiến lên hai bước, khẽ hỏi dồn: “Ông nói thật cho ta biết, Toàn nhi bây giờ rốt cuộc thế nào rồi?”
Vạn Phúc không nói hết mọi chuyện cho Vạn ma ma, chỉ nói Vạn Toàn nợ tiền đánh bạc, ông đang nghĩ cách gom bạc chuộc người. Bởi vì chuyện này quá lớn, Vạn ma ma vốn không biết nội tình cái chết của Lục thị, biết được ngược lại sẽ nguy hiểm.
Không nói đến “Trịnh công tử”, Kha đại lão gia cũng sẽ không tha cho bà ta.
Vì vậy, Vạn Phúc giấu Vạn ma ma, dù sao có đôi khi, không biết lại là một điều may mắn.
Ông đứng dậy, nhét chổi tre vào tay Vạn ma ma: “Sắp rồi, vài ngày nữa là về thôi. Bà đừng để người khác nhìn ra, chuyện tiền bạc của Đại lão gia cứ giấu được ngày nào hay ngày ấy.”
Vạn ma ma bị vẻ mặt nghiêm túc của ông làm cho chột dạ, theo bản năng gật đầu. Thấy Vạn Phúc lại ra ngoài, bà vội đuổi theo sau lưng ông vài bước, hỏi: “Đến giờ ăn cơm rồi, ông lại đi đâu nữa?”
Vạn Phúc không trả lời, bóng dáng nhanh chóng biến mất ngoài cửa.
…
Ban ngày luôn trôi qua rất nhanh.
Người mua dược trà ít đi, trong y quán không còn việc gì khác, Đỗ Trường Khanh dẫn A Thành về nhà sớm. Ngân Tranh đóng cửa lớn y quán, kiểm kê số hũ dược trà còn lại, trên phố đã lên đèn.
Đèn lồng trong sân lay động, mấy hôm trước vừa mưa, đèn lồng bị ướt, hoa văn trên đó bị nhòe, càng thêm cũ kỹ. Cửa sổ nhỏ nhà bếp đóng chặt, khe cửa hắt ra ánh đèn màu cam, khiến tiểu viện thêm phần ấm áp và yên tĩnh.
Lục Đồng đang sắc thuốc trong bếp.
Gần đây nàng luôn bận rộn. Khi Đỗ Trường Khanh ngồi ngẩn người trong y quán, Lục Đồng thường về tiểu viện phía sau trước, chui vào bếp, một lần chui vào là mấy canh giờ. Có khi bận đến tận khuya, sáng sớm hôm sau lại dậy mở cửa.
Ngân Tranh đi đến hành lang, nhìn ánh đèn hắt ra từ khe cửa sổ, trong lòng rất nghi hoặc, chẳng lẽ cô nương nhà mình không thấy mệt sao? Người thường lo lắng đến vậy, đã sớm kiệt sức rồi, chỉ có nàng, ngày nào cũng tinh thần sáng suốt, không hề mệt mỏi.
Trong chum đá xanh ở hành lang chứa đầy nước sạch, một chiếc gáo nước làm bằng bầu khô nổi trên mặt nước, dưới ánh đèn lay động gợn sóng lăn tăn.
Ngân Tranh định thần, đẩy cửa bước vào, vừa nói: “Cô nương…”
Cả gian bếp chìm trong làn khói mù mịt, một mùi hương kỳ lạ phả thẳng vào mặt.
Mùi hương này thật quái dị, dường như pha lẫn mùi nhựa thông nào đó, lại giống như mùi đàn hương trong chùa chiền, vừa nồng nàn vừa thanh nhẹ, vừa trong trẻo vừa đậm đặc. Vừa hít vào một chút, cứ như bị ai đó rót thẳng vào mũi một ngụm rượu mạnh để lâu năm, khiến đầu óc váng.
Ngân Tranh sững người, ngay sau đó, bên tai vang lên tiếng quát cáu kỉnh của Lục Đồng: “Ra ngoài!”
Nàng ít khi dùng giọng điệu nghiêm khắc như vậy với Ngân Tranh, khiến Ngân Tranh giật nảy mình, vội vàng lùi lại mấy bước, tiện tay kéo cửa phòng lại. Không hiểu vì sao, tim nàng bỗng đập loạn xạ.
Gian phòng kia khói mù mịt, không giống như đang bào chế thuốc, còn cả mùi hương kia nữa...
Gió lạnh bên ngoài thổi tan nỗi kinh hãi vừa rồi, đêm khuya trong tiểu viện tĩnh mịch, trái tim đang đập thình thịch của Ngân Tranh dần dần bình tĩnh lại. Nàng suy nghĩ một chút, quay lại tìm một chiếc ghế gỗ nhỏ, đặt ở hành lang trước gian bếp rồi ngồi xuống, yên tâm chờ đợi.
Dầu trong đèn đã cháy gần hết nửa chén, cửa gian bếp mở ra.
Lục Đồng bước ra, bộ y phục vải thô màu nâu của nàng bị ám khói đen, giữa mày ẩn hiện vẻ mệt mỏi.
Ngân Tranh đứng dậy, khẽ nói: “Cô nương, bên Khoái Hoạt lâu đã có hồi âm, Vạn Phúc nói mọi thứ đã chuẩn bị thỏa đáng, sáng sớm mai, Kha đại gia sẽ khởi hành đi chùa Vạn Ân.”
Nàng không hề nhắc đến mùi hương kỳ lạ ngửi thấy trong gian bếp lúc nãy, chỉ mỉm cười với Lục Đồng: “Kha đại gia tin tưởng đề nghị của Vạn Phúc, không ngờ chuyện này lại thuận lợi đến vậy.”
Lúc đầu, khi Lục Đồng đưa bánh bột ngô cho Vạn Phúc, Ngân Tranh còn có chút bất an. Tìm người giả thần giả quỷ quả là một cách, nhưng Kha lão phu nhân trông không giống người dễ bị qua mặt. Nếu bị phát hiện, tìm đến cửa, e là sẽ rắc rối.
Ai ngờ trong bánh bột ngô mà Lục Đồng đưa, còn có thêm một loại cao lạnh. Vạn Phúc lén bôi một ít lên miệng chén bát mà Kha lão phu nhân thường dùng, Kha lão phu nhân hễ gặp gió là bị nhiễm lạnh.
Kha lão phu nhân mang bệnh trong người, không tiện quán xuyến việc nhà, đành phải mặc Vạn Phúc ở bên cạnh Kha Thừa Hưng xúi giục.
Ngân Tranh nhìn Lục Đồng: “Nhưng cô nương, chúng ta khi nào thì khởi hành?”
Lục Đồng thản nhiên nói: “Lên núi mất nửa ngày, xuất phát vào trưa mai, đến chùa cũng đã chạng vạng. Nghỉ qua đêm, ngày hôm sau là thịnh hội Thanh Liên.”
Nàng cụp mắt xuống: “Xuất phát vào chiều mai.”