Đêm xuống, gió nổi lên trong tiểu viện.
Cửa hiệu thuốc đã đóng then cài, đèn lồng trong sân được thắp sáng. Ngân Tranh xin Đỗ Trường Khanh mấy chiếc đèn lồng cũ, dùng khăn lau sạch sẽ rồi treo lên mái hiên bốn góc sân. Trời vừa tối, ánh sáng màu vàng nhạt đã phủ lên nền đá xanh.
Ánh trăng như bạc, chiếu sáng rực rỡ cả sân. Giữa sân, trước chiếc bàn đá, một ngọn đèn đang cháy.
Lục Đồng ngồi trước bàn đá, chậm rãi, tỉ mỉ giã thuốc.
Thuốc được đựng trong một chiếc lọ bạc, trên thân lọ khắc hoa văn dây leo tinh xảo, phức tạp. Chày giã thuốc cũng làm bằng bạc, khi giã vào lọ, phát ra tiếng leng keng trong trẻo trong đêm.
Ngân Tranh từ trong nhà bước ra, tay cầm mấy bông hoa lụa mới làm, đưa lên bên mái tóc Lục Đồng so thử: "Cô nương, ta mới làm mấy bông hoa lụa, người thử xem. Bông hoa nhung xanh lần trước dính máu, giặt không sạch nên không dùng được nữa. Hai bông này ta đổi kiểu mới, đảm bảo đẹp."
Lục Đồng nhìn những bông hoa trên tay nàng, không khỏi sững người.
Nàng không am hiểu cách ăn mặc trang điểm, dù sao cũng sống trên núi quanh năm, ít khi gặp ai. Thỉnh thoảng vào dịp lễ tết, Vân Nương mới nổi hứng, xuống núi mua cho nàng vài bộ y phục. Đến khi những bộ y phục ấy không còn vừa nữa thì mới lại có y phục mới.
Lần cuối cùng Vân Nương mua y phục mới cho nàng là một năm trước. Không lâu sau đó, Vân Nương qua đời.
Bản thân nàng cũng chẳng có mấy bộ y phục, trang sức thì càng không. Nhưng Ngân Tranh khéo tay, luôn chọn những chiếc khăn cùng màu để may hoa lụa hoa nhung, để nàng có thể phối với y phục.
Lục Đồng vẫn tiếp tục giã thuốc, nói: "Thật ra ta không cần mấy thứ này."
"Sao lại không cần?" Ngân Tranh vẫn đang so đo, vừa nói: "Tuổi cô nương là lúc nên ăn diện. Nếu ăn mặc quá giản dị thì chẳng phải phí hoài dung nhan này sao. Mấy bông hoa lụa này chỉ cần vài đồng tiền mua khăn là làm được, nhưng lại có thể tô điểm thêm cho cô nương."
"Cô nương cứ tin tưởng tay nghề của ta." Ngân Tranh lấy hoa lụa từ bên mái tóc Lục Đồng xuống, cẩn thận chỉnh sửa đường kim mũi chỉ, "Trước kia ở lầu xanh, những thứ khác không dám nói, nhưng về khoản ăn mặc, chải đầu thì ta rất tinh thông. Đợi Đỗ chưởng quầy phát tiền lương, cô nương có thể mua vài thước vải the mỏng, mấy tháng nữa là vào hè rồi, phải may hai bộ y phục mùa hè mỏng mát mới được."
Lục Đồng khẽ mỉm cười.
Ngân Tranh vừa nói vừa nhớ ra một chuyện, nhìn cô nương đang chăm chú giã thuốc dưới ánh trăng: "Ta nghe Cát thợ may nhà bên cạnh nói, hôm nay Hạnh Lâm Đường đã mở cửa lại. Bạch chưởng quầy đích thân xin lỗi những người mua thuốc, bồi thường rất nhiều bạc, còn cam kết sau này sẽ không bán Xuân Dương Sinh nữa. Mấy người đó nhận được bạc thì không làm ầm ĩ nữa, chắc là chuyện này sẽ dần dần lắng xuống."
Lục Đồng nói: "Có tiền có thể sai khiến ma quỷ. Bạch Thủ Nghĩa chọn cách mất tiền để tránh tai họa, quả là người thông minh."
Ngân Tranh quan sát sắc mặt Lục Đồng, có chút lo lắng: "Nhưng mà, lần này chúng ta khiến bọn họ thiệt hại, liệu họ có ghi hận chúng ta không?"
Lục Đồng không ngẩng đầu lên, tiếp tục dùng chày giã thuốc trong lọ: "Ghi hận thì sao? Ta muốn nổi danh thì không thể tránh khỏi việc đắc tội với người cùng nghề. Nhân Tâm y quán không có gì nổi bật, muốn vươn lên thì không thể không đạp lên danh tiếng của các y quán khác."
"Cũng đúng." Ngân Tranh thở dài, rồi lại nhanh chóng cười nói: "Dù sao thì Hạnh Lâm Đường lần này cũng phải im hơi lặng tiếng một thời gian, y quán của chúng ta cũng coi như có chút danh tiếng rồi. Ít nhất là phương thuốc của cô nương người khác không làm được, giờ Đỗ chưởng quầy hận không thể đem cô nương cúng bái, vị trí đại phu tọa quán này, cô nương ngồi vững như bàn thạch rồi."
Lục Đồng mỉm cười: "Ừ."
Giờ nàng đã chính thức là đại phu tọa quán, Nhân Tâm y quán cũng dần dần có chỗ đứng, tiếp theo, nên tính đến chuyện Kha gia.
Kha gia... Nghĩ đến Kha gia, ánh mắt Lục Đồng tối sầm lại.
Nói ra thì, Kha gia bây giờ chắc đã nhận được tin tức của "Vương Oanh Oanh" rồi.
...
Trong Kha phủ ở kinh thành, Kha lão phu nhân vừa ăn xong một hộp mứt kẹo thơm.
Bánh mật ong, sữa chua ngọt, mứt hoa quả, được đựng trong một chiếc hộp gỗ lim nhỏ bằng bàn tay, bên trong chia thành nhiều ngăn, mỗi ngăn một hương vị.
Kha lão phu nhân tuổi đã cao, thích nhất là đồ ngọt, mỗi ngày đều ăn rất nhiều đường. Đại phu khuyên nên kiêng ngọt, không thể để bà ăn tùy ý, Kha đại gia ngày thường cũng khuyên can không ngừng, nhưng Kha lão phu nhân không nghe, vẫn nghiện ngọt như mạng.
Kha lão phu nhân ngồi trên chiếc ghế hoa lê chạm khắc hoa văn chim loan, mắt nhắm hờ. Lý ma ma đứng sau xoa bóp vai cho bà, vừa nói chuyện bâng quơ.
"Lão phu nhân, trưa nay lão nô nghe nói nha hoàn của Đại gia, Bích Tình nói, đại thiếu phu nhân lại cãi nhau với Đại gia vì chuyện tiền bạc."
Kha lão phu nhân cau mày, mở mắt ra, sắc mặt liền sa sầm, mắng: "Tần thị này cũng vậy, cậy phụ thân làm quan, ở nhà tác oai tác quái. Tiền bạc của phu quân quản lý chặt chẽ, mấy hôm trước ta cho Hưng Nhi thêm mấy phong bạc, quay đầu nàng thấy, không nói gì mà thu lại, còn trước mặt ta bóng gió mắng mỏ một hồi, rõ ràng là làm cho ta xem."
Lý ma ma cười nói: "Đại nãi nãi xuất thân cao quý, khó tránh khỏi tính khí cao ngạo."
"Cao ngạo gì, rõ ràng là không biết quy củ, chẳng hiểu trên dưới." Kha lão phu nhân càng thêm khó chịu, "Nói ra thì, còn không bằng người trước kia. Dù không có chỗ dựa, lại mang một khuôn mặt hồ ly tinh chuyên gây chuyện, nhưng dễ nắm bắt, hầu hạ người ta cũng chu đáo. Không giống người này, nào phải cưới thê tử, rõ ràng là rước về một Bồ Tát!"
Lý ma ma không dám tiếp lời, Kha lão phu nhân tự mình thở dài: "Hôm trước sai người đến huyện Thường Vũ nghe ngóng tin tức, người về báo nói, nhà họ Lục quả thật có một nhà bà con ở Tô Nam, cũng có một biểu muội tên là Vương Oanh Oanh. Chín năm trước, còn từng ở nhà họ Lục một thời gian."
Lý ma ma suy nghĩ một chút: "Chắc là người tới phủ lần trước, chính là vị Vương tiểu thư kia."
"Ngươi nói không sai, đoán chừng là đến kiếm chác." Kha lão phu nhân nâng chén trà lên nhấp một ngụm, xóa đi vị ngọt trong miệng, "Tiếc rằng, nếu Lục thị còn, có lẽ ta còn cho nàng ta chút bạc. Bây giờ Tần thị quản gia, keo kiệt đến một đồng cũng không chịu bỏ, nếu nghe nói chuyện của người trước kia, e là lại náo loạn. Thôi vậy."
Lý ma ma cười nói: "Lão phu nhân lòng dạ từ bi."
Kha lão phu nhân khoát tay: "Cũng không phải ta từ bi, ta chỉ sợ sinh thêm chuyện thôi. Bây giờ trời dần ấm lên, qua tháng sáu tháng bảy, tiệc mừng thọ của phủ Thái sư, nhà ta lại phải đưa đồ sứ qua đó. Hưng Nhi ngày thường lơ đễnh, hiện tại nhà ta sống dựa vào phủ Thái sư, ngàn vạn lần không thể sơ suất, nếu không học theo Lục thị gây họa..."
Bà nói đến đây, bỗng nhiên dừng lại, không biết nghĩ đến điều gì, trong mắt thoáng qua một tia sợ hãi.
Lý ma ma cũng không dám lên tiếng, lặng lẽ đứng phía sau.
Qua một lúc lâu, Kha lão phu nhân mới khoát tay, thở dài: "Thôi, ngươi đi nói với Vạn Phúc gia một tiếng, mấy ngày nay ta muốn ăn bánh Lạc Mai, bảo nàng sớm đi chợ hoa Quan Hạng thu thập hoa mai đi."
Lý ma ma vội vàng đáp: "Vâng."
Edited by Tuế Nguyệt An Nhiên.