Đăng Hoa Tiếu (Đèn Hoa Cười)

Chương 27: Thế tử Chiêu Ninh Công

Trước Sau

break

Ngân Tranh đang mải mê tưởng tượng về thế tử Chiêu Ninh Công, thì lúc này người đang ở thao trường luyện tập cưỡi ngựa bắn cung.

Chân núi Vọng Xuân, bốn bề phủ kín rừng dương trắng. Đúng vào tiết xuân ấm áp, cỏ ngắn thú béo, trên núi cờ xí bay phấp phới, gió lớn thổi tan mây trôi, ánh nắng chan hòa khắp đài cao.

Thao trường rộng lớn, có một con tuấn mã màu bạc như gió phi tới.

Trên lưng ngựa là nam tử trẻ tuổi, đầu đội kim quan, mình mặc áo bó sát tay thêu thùa hình mãng xà đen, dáng vẻ tuấn tú, nổi bật hơn người. Hắn đeo cung tên sau lưng, ngựa phi như bay, từ xa đến gần, hắn rút ra mấy mũi tên dài từ sau lưng, cúi người xuống lắp tên, ngắm vào bia cỏ phía trước thao trường, sau đó mũi tên như sấm sét, chỉ nghe tiếng tên xé gió, bia cỏ ứng thanh mà trúng.

Có tiếng thiếu niên reo hò vỗ tay vang lên: “Hay!”

Đoạn Tiểu Yến nhìn Bùi Vân Ánh với ánh mắt đầy sùng bái.

Thế tử Chiêu Ninh Công, Bùi Vân Ánh, sinh ra đã phú quý tôn vinh. Năm xưa, lão thái gia Bùi gia từng phò tá tiên đế khai quốc, tiên đế niệm công lao, đích thân phong tước vị. Nhờ có tước Chiêu Ninh Công này, nhà họ Bùi càng thêm hưng thịnh. Sau khi phu nhân Chiêu Ninh Công qua đời, Chiêu Ninh Công xin phong Bùi Vân Ánh, lúc đó mới mười bốn tuổi, làm thế tử.

Bùi Vân Ánh thân phận tôn quý, tiên phu nhân chỉ có một đích tử này, nếu thực sự bước vào con đường làm quan, Chiêu Ninh Công nhất định sẽ trải đường bằng phẳng cho hắn. Nhưng vị tiểu thế tử này lại có tính cách phản nghịch, sau khi tiên phu nhân qua đời, không nói một lời đã bỏ nhà ra đi, đến khi xuất hiện trở lại, thế mà đã trở thành cấm vệ quân ở Tiền điện ti.

Người ta đều nói, Bùi thế tử nhờ vào phúc ấm của phụ thân, cho nên mới có thể tuổi còn trẻ đã làm tới chức Điện soái Tiền điện ti, tốc độ thăng quan nhanh như vậy. Nhưng Đoạn Tiểu Yến không nghĩ thế, võ nghệ của Bùi Vân Ánh, nếu so với toàn bộ thành Thịnh Kinh cũng thuộc hàng nhất nhị. Hơn nữa, bốn năm trước, đêm yến tiệc của hoàng gia, bệ hạ bị tập kích, Bùi Vân Ánh lúc đó còn là cấm vệ quân đã lấy thân mình che chắn, suýt nữa mất mạng. Nếu như việc này cũng coi là nhờ vào gia tộc che chở, thì tấm lòng của Chiêu Ninh Công thật sự khiến người ta bội phục.

Ngựa phi như gió, như mây bay. Nam tử trẻ tuổi thần sắc không đổi, lại rút một mũi tên dài lắp vào dây cung, đang chuẩn bị bắn, bỗng thấy một đoạn lông vũ bay ngang tới, gãy ngay hồng tâm.

Đoạn Tiểu Yến ngẩn ra, theo bản năng quay đầu nhìn về hướng mũi tên bay tới.

Từ xa đi tới một nam tử trẻ mặc cẩm bào màu xanh đen, dáng người cao lớn anh tuấn, mày mắt lạnh lùng như băng. Người này tay cầm một cây cung dài, mũi tên vừa rồi, chính là do hắn bắn ra.

Đoạn Tiểu Yến gọi: “Trục Phong ca!”

Nam tử áo xanh chính là phó chỉ huy sứ hữu quân Tiền điện ti, Tiêu Trục Phong. Mấy ngày trước đúng vào lúc được nghỉ phép, tiện thể đi tới huyện lân cận xem xét việc huấn luyện tân binh. Đáng lẽ mấy ngày trước đã nên về kinh rồi, nhưng lại nán lại thêm vài ngày.

Ở đầu bên kia, Bùi Vân Ánh cũng quay ngựa lại, nhìn thấy Tiêu Trục Phong, không khỏi nhướng mày.

Hắn xoay người xuống ngựa, đi về phía Tiêu Trục Phong, vừa đi vừa hỏi: “Khi nào thì về?”

Tiêu Trục Phong siết chặt ống tay áo, đáp: “Đêm qua.”

Bùi Vân Ánh đi tới dưới gốc cây, tiện tay đưa ống tên cho Tiêu Trục Phong, trong ống còn sót lại vài mũi tên chưa dùng hết, hắn mỉm cười nhìn Tiêu Trục Phong một lượt, trêu chọc: “Nghe nói ngươi vì đợi mơ vàng chín, cố ý ở lại huyện lân cận thêm mấy ngày, thật là dụng tâm lương khổ.”

Tiêu Trục Phong không hề dao động, thản nhiên nói: “Nghe nói ngươi ở Bảo Hương lâu đánh nhau với Lôi Nguyên của Binh mã ti, đắc tội với Hữu tướng.”

Bùi Vân Ánh thở dài: “Tin tức lan nhanh thật đấy.”

“Lữ Đại Sơn cũng đã chết.”

“Biết rồi,” Bùi Vân Ánh cúi đầu tháo bao cổ tay trên tay, giọng điệu không mấy quan tâm, “Dám ra tay ở Hình ngục ti, lá gan cũng không nhỏ.”

“Vụ án Quân mã giám liên quan trọng đại, chuyện này ngươi xen vào, Hữu tướng e rằng sẽ tìm ngươi gây phiền phức, gần đây tốt nhất nên cẩn thận một chút.” Tiêu Trục Phong mặt không biểu cảm mà nhắc nhở, “Không bằng ngươi cũng xin nghỉ phép mấy ngày mà tránh đi, hoặc là đến phủ Thích Thái sư bái phỏng một chút.”

Bùi Vân Ánh nhìn hắn, chậm rãi nói: “Sao ta nghe lời này của ngươi, có chút hả hê như thế?” Hắn ném bao cổ tay vừa tháo cho Tiêu Trục Phong, “Ngươi luyện tiếp đi, ta đi trước đây.”

Đoạn Tiểu Yến hoang mang: “Ơ, không luyện thêm mấy vòng nữa sao?”

Bùi Vân Ánh hất cằm: “Tiêu phó sứ đã về rồi, cho ta thoải mái hai ngày.” Nói xong liền xoay người rời đi.

“Chờ đã.” Tiêu Trục Phong gọi hắn lại.

“Có chuyện gì?”

“Mơ vàng ta để ở cửa Ti vệ sở rồi, nhớ lấy đi.”

Bùi Vân Ánh khựng lại, sau đó mỉm cười vỗ vai hắn: “Đa tạ.”

Gió xuân thoang thoảng, vừa thổi qua rừng dương trên núi Vọng Xuân, cũng thổi qua phủ đệ nhà họ Bạch ở phường Trường Hưng.

Trong phủ họ Bạch, trên chiếc bàn gỗ lim chạm trổ tinh xảo, bày một ấm trà.

Bộ trà là bộ trà tử sa vẽ hoa mai, cả bộ bày trên bàn, toát lên vẻ đẹp cổ kính. Trong khay trà còn có mấy loại bánh mứt như kẹo mè, táo đen.

Trước kia, Bạch Thủ Nghĩa thích nhất là nhân lúc chiều tà, ngồi ở sân trước phủ, pha một ấm trà thơm ngắm cảnh trong sân. Nhưng mấy ngày nay lại không còn tâm trạng.

Lý do không gì khác, từ sau lần có người gây rối trước cửa Hạnh Lâm Đường, Hạnh Lâm Đường đã tám ngày không mở cửa.

Việc này liên quan đến thanh danh của y quán, Bạch Thủ Nghĩa cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ đành nhờ người đưa chút bạc tới quan chức trong ngành y, khẩn cầu đừng để chuyện này lớn hơn nữa.

Tuy nhiên, dù phía y quán đã tạm lắng, nhưng sóng gió ở Tây Nhai vẫn chưa hề dịu xuống.

Đang lúc rối bời, tấm rèm nỉ trước cửa bị người ta vén lên, một nữ tử từ trong bước ra.

Nữ tử này dáng người hơi đẫy đà, mặt hơi vuông, mắt to mũi rộng, mặc một chiếc áo khoác màu vàng hạnh nhạt không họa tiết, tóc dài búi gọn.

Đây là phu nhân của Bạch Thủ Nghĩa, họ Đồng.

Đồng thị đi đến bên Bạch Thủ Nghĩa, thấy giữa mày ông vẫn còn nét u sầu chưa tan, bèn an ủi: "Lão gia vẫn còn phiền lòng vì chuyện y quán sao?"

"Sao lại không phiền lòng cho được?" Sắc mặt Bạch Thủ Nghĩa vô cùng khó coi, "Vãn Hữu sáng nay đến Hạnh Lâm Đường một chuyến, rau củ thối trước cửa chất thành cả một sọt, cứ thế này thì bao giờ mới mở cửa lại được, những ngày qua chẳng kiếm được một đồng nào!"

Đồng thị định nói lại thôi.

Bạch Thủ Nghĩa thấy bà như vậy, nhíu mày hỏi: "Nàng có ý gì?"

Trước khi gả cho Bạch Thủ Nghĩa, Đồng thị cũng xuất thân từ gia đình buôn bán, ngày thường nếu nhà họ Bạch có chuyện gì, Bạch Thủ Nghĩa cũng sẵn lòng nghe bà bày mưu tính kế.

Đồng thị thở dài: "Lão gia, việc này là Hạnh Lâm Đường sai trước, giờ cứ khăng khăng chối cãi chỉ càng thêm mất thời gian, lại còn làm tổn hại thanh danh của nhà họ Bạch. Việc cấp bách bây giờ là phải mau chóng mở cửa hàng, xin lỗi mọi người. Đổ hết lỗi lầm lên đầu Chu Tế."

"Chu Tế?"

Đồng thị chậm rãi nói: "Nói là Chu Tế học nghệ chưa tinh, lúc bào chế thuốc đã xảy ra sai sót, lại bị kẻ có lòng lợi dụng, phao tin đồn thổi về hiệu quả thần kỳ. Như vậy, nhà họ Bạch cùng lắm cũng chỉ mắc lỗi sơ suất. Tuy nhiên..."

Bạch Thủ Nghĩa hỏi: "Tuy nhiên cái gì?"

"Tuy nhiên, muốn dẹp yên cơn giận của mọi người, không thể không dùng bạc để dàn xếp. Số bạc kiếm được mấy hôm trước, e là phải bỏ ra, không những thế, còn phải bồi thường thêm, bịt miệng lũ người hèn hạ đó!"

Bạch Thủ Nghĩa vừa kinh hãi vừa tức giận, theo bản năng nói: "Thế thì tốn không ít bạc đâu!"

"Thiếp đương nhiên biết. Nhưng mà, bây giờ cũng không còn cách nào tốt hơn."

Sắc mặt Bạch Thủ Nghĩa âm trầm.

Hạnh Lâm Đường của ông vừa bị một vố đau, tiền nuốt vào bụng giờ phải nhả ra hết, lại còn vô duyên vô cớ làm nền cho Nhân Tâm y quán. Thật không cam lòng!

Nhưng lời Đồng thị nói cũng không sai.

Không thể vì cái lợi trước mắt mà hủy hoại tương lai, Hạnh Lâm Đường tuyệt đối không thể sụp đổ ở đây, chỉ có xin lỗi và bồi thường tiền mới có thể vãn hồi được chút thanh danh.

Ông nghiến răng nói: "Cứ làm theo lời nàng."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc