Đăng Hoa Tiếu (Đèn Hoa Cười)

Chương 23: Đối đầu

Trước Sau

break

Từ ngày Hạnh Lâm Đường mới ra mắt Xuân Dương Sinh, cái tên Xuân Thủy Sinh dần dần ít người nhắc đến.

Một là, Xuân Dương Sinh và Xuân Thủy Sinh chỉ khác nhau một chữ, nghe qua nghe lại khó tránh khỏi lẫn lộn. Hai là, Hạnh Lâm Đường dù sao cũng là hiệu thuốc lớn, lại có lão đại phu tọa trấn, người mua thuốc đến Tây Nhai, vừa nhìn đã thấy Hạnh Lâm Đường nguy nga tráng lệ, vào mua Xuân Dương Sinh rồi, nào còn ai nhớ đến Xuân Thủy Sinh nữa?

Thành ra trước cửa Hạnh Lâm Đường ngày càng náo nhiệt, dược trà của Nhân Tâm y quán lại chẳng ai hỏi han.

Đỗ Trường Khanh thấy cảnh này, buồn bã không vui, trái lại Lục Đồng vẫn như trước, bình tĩnh ung dung, mỗi ngày làm việc cần làm, không hề lộ vẻ sầu lo.

Chớp mắt đã mấy ngày trôi qua, buổi trưa hôm ấy, một cỗ xe ngựa dừng ở bờ đê cạnh cầu Lạc Nguyệt. Có người được tiểu đồng dìu, run rẩy bước xuống xe, đi đến bờ đê, hướng về phía đình nghỉ mát nơi các vị văn nhân tụ tập mà đi.

Người này ước chừng ngũ tuần, mặc áo lụa màu sen, búi tóc chải chuốt bóng loáng, râu đen dài, trông có phần phong nhã. Nhóm văn nhân đang ăn uống, đàm đạo thấy vậy liền chào hỏi: “Trần tứ lão gia hôm nay sao cũng đến đây?”

Trần tứ lão gia tên là Trần Hiền, nhà vốn buôn bán quạt tròn mà phất lên, sau này việc buôn bán ngày càng lớn, Trần tứ lão gia giao lại cho con cháu quản lý, còn mình thì học theo lối sống thanh nhã, suốt ngày du sơn ngoạn thủy, bình thơ luận đạo, thề phải trở thành danh sĩ đệ nhất kinh thành.

Nhưng danh sĩ đệ nhất kinh thành, gặp phải hoa liễu của mùa xuân, cũng đành bó tay.

Vị Trần tứ lão gia này, trong số bạn bè văn nhân, ghét nhất Hồ viên ngoại cổ hủ, thế mà lại mắc phải chứng viêm mũi giống hệt Hồ viên ngoại, cứ đến mùa xuân là khổ sở vô cùng.

Mấy hôm trước, Trần tứ lão gia nghe nói Hồ viên ngoại vậy mà lại đi dự hội hoa đào, nhất thời rất ngạc nhiên. Chứng viêm mũi của Hồ viên ngoại còn nặng hơn ông ta, hội hoa đào phấn hoa bay mù mịt, làm sao ông ta chịu nổi? Sau lại nghe nói Hồ viên ngoại ra sức khoe khoang trong nhóm bạn một loại dược trà tên là Xuân Thủy Sinh, nói là có thể làm dịu chứng viêm mũi, Hồ viên ngoại chính là nhờ uống dược trà này mới có thể nghênh ngang xuất hiện ở hội hoa đào.

Trần tứ lão gia biết Hồ viên ngoại có thói quen khoa trương, chứng viêm mũi này vốn dai dẳng, khó chữa, nhất thời bán tín bán nghi, bèn sai người đi dò la khắp nơi, quả nhiên nghe đồn loại dược trà này có công hiệu rõ rệt. Thế là Trần tứ lão gia yên tâm, sai tiểu đồng đi mua mấy gói, nghiêm túc sắc uống, nghĩ đến mấy ngày nữa, cũng có thể thoải mái đi thưởng ngoạn cảnh xuân.

Uống liền năm ngày, Trần tứ lão gia tự cảm thấy hẳn là được rồi, bèn thay một bộ y phục mới chuẩn bị kỹ càng, đeo túi thơm, thậm chí còn thoa một chút phấn hoa đào, định bụng ở hội thơ lần này sẽ phô diễn hết tài hoa tích lũy cả mùa đông.

Ông ta mỉm cười khẽ ho một tiếng, định đáp lời, nào ngờ một cơn gió thổi qua, như có cảm giác ngứa quen thuộc chợt nổi lên, khiến ông ta không kìm được há to miệng.

“Hắt xì——”

Một tiếng hắt hơi vang dội như sấm nổ giữa đất bằng khiến mọi người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về phía Trần tứ lão gia. Tóc tai ông rối bù, nước mắt nước mũi giàn giụa, thậm chí một vệt nước mũi còn bay tới dính lên tóc một gã thanh niên đứng gần đó.

Mọi người nhìn mà há hốc mồm.

“Hắt xì——”

“Hắt xì——”

Từng tiếng hắt hơi liên tiếp không ngừng phát ra từ miệng Trần tứ lão gia. Giữa những ánh mắt khác nhau của mọi người, ông xấu hổ che mặt lùi lại, sau đó chạy như bay về phía xe ngựa.

“Lão gia——” tên tiểu đồng ở phía sau vội vàng gọi.

Trần tứ lão gia nước mắt nước mũi tèm lem, trong lòng vừa tủi hổ vừa tức giận. Cái tên Hồ Lai Tử (Hồ vô lại) khốn kiếp, quả nhiên không có ý tốt! Uống cái thứ Xuân Dương Sinh này năm ngày rồi, chẳng thấy hiệu nghiệm gì, lại còn làm trò cười cho bằng hữu. Sau này còn mặt mũi nào mà ra ngoài gặp người ta nữa chứ?

Cái gì mà thần dược trị viêm mũi, rõ ràng là thuốc giả!

Ông vội vàng lên xe ngựa, tiểu đồng theo sau, dè dặt nhìn sắc mặt ông: “Lão gia…”

“Đến nhà họ Hồ!” Trần tứ lão gia nghiến răng nghiến lợi: “Hôm nay ta phải hỏi cho ra lẽ với cái tên họ Hồ kia mới được!”

Trần tứ lão gia một bụng lửa giận, xe ngựa phi như bay. Bên này, trước cửa Hồ gia, Hồ viên ngoại đang cầm một quyển thơ định đi thăm bạn, còn chưa bước ra khỏi cửa, đã nghe thấy có người hùng hổ gọi: “Hồ Lai Tử!”

Sắc mặt Hồ viên ngoại biến đổi, quay đầu lại, nhìn thấy Trần tứ lão gia đang từ trên xe ngựa bước xuống, râu mép ông ta suýt dựng ngược lên, cao giọng nói: “Trần Quạt, ngươi nói bậy bạ gì đó?”

Trần tứ lão gia tuy trông gầy yếu, nhưng động tác lại nhanh nhẹn, ba bước hai bước đã đến trước mặt Hồ viên ngoại, túm lấy râu ông ta mà giật mạnh, miệng quát: “Ngươi cái đồ lừa đảo, mồm năm miệng mười! Nói cái thứ dược trà gì mà trị viêm mũi, làm ta mất mặt trước bằng hữu. Tên bán thuốc kia cho ngươi bao nhiêu chỗ tốt mà ngươi lại đi lừa người ta giúp hắn như thế?”

Hồ viên ngoại vừa ra sức giằng râu mình khỏi tay Trần tứ lão gia, vừa cãi: “Lừa đảo cái gì, thứ dược trà đó vốn rất hiệu nghiệm, ta uống mấy bình rồi, giờ ngày nào cũng thở thông, mũi ngươi có vấn đề thì sao lại đổ lỗi cho dược trà người ta? Đúng là bệnh hoạn!”

Trần tứ lão gia thấy ông ta đến giờ vẫn không biết hối cải, lại nghĩ đến bộ dạng nước mắt nước mũi tèm lem của mình vừa rồi, càng thêm tức giận, động tác giật râu càng mạnh hơn, giật phăng luôn một nhúm râu, mắng: “Lão già lừa đảo!”

Hồ viên ngoại cũng không chịu thua kém, phản tay túm lấy chòm râu đen của Trần tứ lão gia: “Đồ vô lại!” Hai người cứ thế mà đánh nhau.

Tiểu đồng bên cạnh muốn can ngăn, nhưng hai ông lão tuy tuổi đã cao nhưng sức lực vẫn còn rất lớn. Trước cửa nhà họ Hồ, tiếng hai người chửi rủa nhau vang lên ầm ĩ.

“Lão già lừa đảo, cấu kết với y quán bán dược trà lừa tiền, chẳng có chút tác dụng nào cả!”

“Đồ vô lại, thứ linh đan diệu dược nói thành đồ bỏ đi, ta thấy ngươi là muốn moi tiền!”

“Nói bậy, uống thứ dược trà đó năm ngày rồi mà ta vẫn hắt hơi liên tục!”

“Xằng bậy, ta chỉ uống ba ngày đã hết viêm mũi, gió xuân phất mặt cũng không sao!”

“Xuân Dương Sinh chẳng có tác dụng gì cả!”

“Xuân Thủy Sinh mới là tốt nhất!”

“Hả?” Hồ viên ngoại sửng sốt, theo bản năng dừng động tác, bị Trần tứ lão gia thừa cơ nhổ luôn cọng râu dê cuối cùng. Ông ta đau đến “ối” một tiếng, nhưng vẫn nhớ lời Trần tứ lão gia vừa nói, bèn hỏi: “Ngươi vừa nói cái gì, Xuân Dương Sinh?”

“Không phải sao?” Mặt Trần tứ lão gia đỏ bừng, y phục tóc tai rối bời, tay cầm cọng râu dê, vẫn chưa hả giận, mắng: “Cái gì mà Xuân Dương Sinh, rõ ràng là mượn cớ mắng người mua thuốc là đồ ngu ngốc, thật là y gia độc ác!”

“Không đúng chứ?” Hồ viên ngoại ngẩn người, hỏi tiểu đồng bên cạnh: “Ngươi mau vào phòng ta lấy hộp dược trà ra.” rồi hỏi Trần tứ lão gia, “Ngươi nói ngươi mua dược trà gọi là Xuân Dương Sinh?”

Trần tứ lão gia: “Còn muốn ta nói mấy lần nữa!”

Hồ viên ngoại không nói, đợi tiểu đồng mang hộp dược trà ra, liền giơ lên cho Trần tứ lão gia, cũng cho những người đang hóng chuyện xung quanh xem cho rõ: “Ngươi xem cho kỹ, lão phu mua là Xuân Thủy Sinh! Ngươi tự mua phải thuốc giả, không đi tìm kẻ bán thuốc giả tính sổ, lại đến đây ta làm ầm ĩ một trận, là đạo lý gì!”

Trần tứ lão gia nghe vậy, nhất thời sững sờ, theo bản năng muốn tiến lên xem rõ cái hộp: “Xuân Thủy Sinh?”

“Trần đại hiệp, trước kia mũi ngươi có vấn đề, sao giờ đến cả mắt cũng kém rồi?” Hồ viên ngoại cười lạnh, “Ngươi mở to mắt ra mà xem cho kỹ, trên hộp của lão phu rốt cuộc viết chữ gì!”

Trần tứ lão gia cũng không thể tin nổi.

Cái hộp này giống hệt hộp dược trà mà ông ta mua, nhỏ nhắn xinh xắn, trên đó dán một mảnh giấy trắng nhỏ, dùng mực tàu viết một bài thơ ngắn, rất tao nhã. Lúc mới thấy cái hộp này, ông ta còn khen ngợi sự tinh tế ấy một phen.

Thế nhưng…

Trên này quả thật viết ba chữ Xuân Thủy Sinh.

Không phải Xuân Dương Sinh sao?

Chẳng lẽ thật sự mua phải hàng giả?

Trần tứ lão gia đột ngột quay sang tiểu đồng bên cạnh, quát lớn: “Tên nô tài này, ngươi mua thuốc giả ở đâu về lừa gạt chủ tử?”

Tiểu đồng sợ hết hồn, vội vàng quỳ xuống kêu oan: “Không thể nào lão gia, tiểu nhân mua dược trà ở Hạnh Lâm Đường, Tây Nhai. Hạnh Lâm Đường là hiệu thuốc lâu năm, y quán rất nổi tiếng, không thể có hàng giả được!”

“Hạnh Lâm Đường?” Hồ viên ngoại ngạc nhiên lên tiếng: “Đó chẳng phải là y quán của Bạch chưởng quầy sao?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc