Lính gác ấn nút tầng một.
Thang máy tới nơi, cửa mở, lính gác không nhúc nhích, Khúc Đường cũng không dám động đậy.
Anh đứng chắn ngay lối ra, nếu muốn rời khỏi thang máy thì Khúc Đường nhất định phải đi lướt sát qua người ấy.
Khoảng cách gần đến mức, người thường còn có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, huống chi là lính gác với ngũ giác bén nhạy gấp bội.
Người ấy quay đầu nhìn cô.
Khúc Đường có cảm giác như thể mình sắp bị xử lăng trì, cố gắng kìm nén nhịp thở, giữ cho bản thân bình tĩnh: “Tôi cũng xuống tầng một.”
Giọng lính gác vì cố nén cảm xúc mà thấp khàn hẳn: “Khi tôi vào chỉ có đèn tầng một sáng thôi.”
“Tôi bấm nhầm ấy mà.”
“…”
Ánh mắt sắc lạnh kia khiến Khúc Đường không dám đối diện.
Đúng lúc đó cửa thang máy bắt đầu tự khép lại, lính gác vươn tay giữ lấy cửa, cảm biến nhận tín hiệu đã lập tức mở cửa ra lần nữa.
Lính gác dịch sang một bước, nhường cho Khúc Đường một khoảng rộng đủ cho hai người cùng ra.
Khúc Đường kinh ngạc ngẩng lên.
Lính gác do ngũ giác quá mức mẫn cảm nên quanh năm sống giữa những tiếng ồn, mùi vị mà người thường không chịu nổi nên thường khó kiềm chế tính tình. Đa phần người ta tôn kính họ nhưng khi thực sự gặp lại chỉ mong tránh càng xa càng tốt.
Có lẽ người này cho rằng cô sợ hãi nên mới cố ý nhường đường như vậy chăng?
“Cảm ơn.”
Khúc Đường khẽ cúi đầu cảm ơn, cố gắng đi sát lề, tránh thật xa lính gác ấy. Nhưng khi vừa bước một chân ra khỏi thang máy, tay cô bỗng bị anh nắm chặt.
Bàn tay kia mạnh mẽ mà nóng bỏng, Khúc Đường hoảng hốt rút tay lại nhưng không thoát được.
Cô quay đầu trừng mắt: “Anh làm gì vậy? Bỏ tay ra!”
Chính cô cũng không rõ trong mắt mình sợ hãi nhiều hơn hay phẫn nộ nhiều hơn.
Dịch Kính đối diện ánh mắt ấy, lý trí bảo anh nên buông tay nhưng bản năng lại khiến anh càng nắm chặt hơn.
“Cô…”
Dịch Kính muốn hỏi cô là người dẫn đường sao? Nhưng anh từng gặp người dẫn đường, nếu cô là người dẫn đường đáng lẽ chỉ cần nhìn đã nhận ra ngay. Nhưng nếu không phải vậy tại sao hương vị trên người cô lại khiến anh… không thể cưỡng lại như thế.
Tinh thần thể của anh khi làn da chạm vào cô đã rục rịch muốn lao ra, muốn tiếp cận, ôm và hôn cô…
Anh gần như không thể kiềm chế nổi.
“Xin lỗi.” Dịch Kính buông tay, dời ánh mắt đi, bấm nút đóng cửa thang máy.
Anh nghe thấy tiếng bước chân cô gái nhanh chóng bỏ chạy.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, Dịch Kính xoa sống mũi, hơi thở lại càng dồn dập, nặng nề.
Anh cần dẫn đường để trấn an đến phát điên nhưng lính gác như anh không thuộc biên chế Bạch Tháp, nếu muốn được dẫn đường trấn an thì phải nộp đơn rồi chờ sắp xếp.
Anh đã đệ trình xin nhưng đến bao giờ mới tới lượt vẫn chẳng ai báo.
Anh chỉ biết chờ đợi.
Khúc Đường chạy khỏi khu chung cư, ngồi trên chuyến xe buýt, bàn tay che lấy lồng ngực vẫn còn đập rộn ràng, đầu óc không ngừng tua lại cảnh vừa rồi.
Lính gác ấy chắc chắn đã nhận ra điều gì nhưng không nhiều, nếu không đã chẳng dễ dàng buông tha cho cô như vậy. Nhưng nếu gặp lại một lần nữa thì chưa chắc mọi chuyện đã đơn giản.